Lê Tiểu cắn một miếng bánh mì, nhàn nhạt đáp: “Ngày mai”.
\r\n\r\nLê Ngạn gật đầu như thật, hung bạo nói: “Thằng chó Thương Lục, chờ anh cả và chú Ba về, xem bọn tao xử lý mày thế nào”
\r\n\r\n…
\r\n\r\nĂn sáng xong, Lê Tiếu về phòng, câm đi động lên mới nhận ra tối qua tắt máy đã quên mở lại.
\r\n\r\nTrong tích tắc màn hình sáng lên, Lê Tiếu có cảm giác như điện thoại muốn nổ tung.
\r\n\r\nHai mươi mấy tin nhắn đều do Đường Dực Đình gửi tới.
\r\n\r\nĐường gia Tiểu Đình: “Mình gọi lộn số à?” (Nghi ngờ)
\r\n\r\nĐường gia Tiểu Đình: Không thể nào! Số điện thoại của cậu tôi thuộc nằm lòng cơ mà!
\r\n\r\nĐường gia Tiểu Đình: Lê Tiểu Tiếu, cô không có nhân tính, anh trai bảo vệ nói rằng cậu cùng với một người cực kỳ có máu mặt đi mất rồi.
\r\n\r\nĐường gia Tiểu Đình: Tớ có còn là người thương mến thương nhất của cậu không nữa vậy?
\r\n\r\nĐường gia Tiểu Đình: Sao cậu không nói gì hết…
\r\n\r\nĐường gia Tiểu Đình: (Tim tê tái.jpg) Cậu lại tắt máy luôn, đaulòng quá, cảm thấy nghẹt thở.
\r\n\r\nĐọc hết toàn bộ tin nhắn xong, khóe môi Lê Tiếu không khỏi giật giật vài cái.
\r\n\r\nCô hầu như có thể tưởng tưởng ra cảnh Đường Dực Đình đứng trước cửa phòng tài vụ, hùng hổ gửi tin nhắn cho mình.
\r\n\r\nLê Tiếu tự biết mình đuối lý, gõ trả lời lại vài chữ: “Thật sự có việc.”
\r\n\r\nSau đó, cô lại lên trang web của Chanel, tìm túi xách tay mới nhất, tải ảnh xuống rồi gửi qua cho Đường Dực Đình, nhắn kèm: “Mai tặng cậu.”
\r\n\r\nĐường gia Tiểu Đình trả lời ngay tắp lự: Cảm ơn bà chủ, bà chủ cứ việc bận rộn nè.
\r\n\r\n(Xoa tay mong chờ.jpg)
\r\n\r\n…
\r\n\r\nChiều hôm ấy, Lê Tiếu đến Entertainment City lấy xe, rồi lại đi một chuyển tới cửa hàng Chanel.
\r\n\r\nQuăng hộp quà vào cốp xe xong thì cô ngồi vào ghế lái, gõ gõ lên vô lăng, suy nghĩ gì đó.
\r\n\r\nHồi lâu sau, Lê Tiếu mới khởi động xe, lái thẳng tới khu nhà Giang Cảnh Hào Đình, là nơi ở của anh họ Lê Thiếu Quyền của cô.
\r\n\r\nLái xe tới ngã tư, Lê Tiếu nhìn thấy có quầy bán trái cây thì dừng lại, tiện tay mua một nải chuối.
\r\n\r\nĐến thăm anh họ cũng không thể đi tay không được.
\r\n\r\n…
\r\n\r\nNhà trọ được thiết kế theo kiểu thông tầng, Lê Tiếu một tay xách chuối một tay bấm lên khóa vân tay.
\r\n\r\nCửa vừa mở ra, mùi thuốc lá gay mũi từ trong phòng ập vào mặt.
\r\n\r\nLê Tiếu đẩy cửa ra, đi thẳng lên phòng sách ở tầng hai.
\r\n\r\nLúc này, Lê Thiếu Quyền đang ngồi trước máy tính nhập code, tóc đã dài hơn như đã lâu ngày không cắt.
\r\n\r\nAnh ta là con trai duy nhất của bác Hai Lê Tiếu, xuất thân giàu có, hai mươi sáu tuổi vẫn chưa có nghề ngỗng đàng hoàng.
\r\n\r\nGiấc mộng cả cuộc đời chính là trở thành ông trùm của Honker Union, hay gọi tắt là bố già Hacker.
\r\n\r\nHonker chỉ là một danh hiệu, chỉ những hacker trong nước đã từng đại chiến với các hacker nước ngoài tại Nam Dương.
\r\n\r\nSau này không ít thanh niên tự lập thành nhóm liên minh hackers, cùng chung chí hướng tiêu diệt đám hackers phi pháp có ý để làm nhiễu loạn kinh tế nơi này.
\r\n\r\nNăm đó, Lê Thiếu Quyển mới mười sáu tuổi nhưng đã si mê mà gia nhập tổ chức hóa thân chính nghĩa – Honker Union.
\r\n\r\nLê Tiếu nheo mắt đi tới trước bàn máy tính, đặt ba trái chuối lẻ trước mặt Lê Thiểu Quyền.
\r\n\r\nMùi thuốc lá nồng nặc trong không khí khiến cô phải nhắn mày, nghiêng đầu liếc nhìn cửa sổ sát đất đang mở rộng, rồi lại nhìn tiếp gạt tàn thuốc đầy ắp, sao anh ta còn chưa chết vì hút nhỉ?
\r\n\r\nLúc này, Lê Thiếu Quyền đang cắn đầu thuốc lá ngẩng đầu, đôi mắt thâm quầng nặng, miệng lẩm bà lẩm bẩm: “Trái cây này… đắt lắm nhỉ!”
\r\n\r\nBa trái chuối tiêu, thật là nhiều mà.
\r\n\r\nLê Tiếu thuận thế tựa vào bàn máy tính, nhìn giấy dán tường ố vàng xung quanh, dời mắt, “Lễ ít lòng nhiều, giúp em điều tra một người đi.”
\r\n\r\nNgón tay đang gõ bàn phím của Lê Thiểu Quyền dừng lại, anh ta lấy điếu thuốc xuống, thổi một hơi rồi cầm chuối lên quơ quơ: “Bố già tương lai của Honker chỉ đáng giá ba trái chuối hả?”.
\r\n\r\n
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo