Phòng khám rộng rãi trên tầng hai của y quán Lâm gia.

Lưu phu nhân đeo vàng đội ngọc, được nha hoàn dìu đứng dậy, tay cầm hộp thuốc nói lời cảm tạ:

"Làm phiền Lâm muội muội quá, khi nào rảnh đến phủ ta ngồi chơi, chúng ta lại trò chuyện tiếp."

"Nhất định rồi, Lưu phu nhân đi thong thả."

"Không cần tiễn, Lâm muội muội quá khách sáo..."

...

Lâm Uyển Nghi đứng dậy tiễn khách, mày liễu cong cong, dáng vẻ trí thức, như đóa mẫu đơn quốc sắc thiên hương lặng lẽ nở rộ.

Nhưng sau khi Lưu phu nhân rời khỏi phòng khám, giữa lông mày Lâm Uyển Nghi lại hiện lên vài phần bất đắc dĩ.

Là nữ danh y nổi tiếng kinh thành, ngày thường Lâm Uyển Nghi không thể tránh khỏi việc giao thiệp với các phu nhân quyền quý trong thành.

Nữ quyến nhà hào môn, thật sự khó mà nói hết, biết thuật luyện đan của nàng hơn người, bèn tìm đủ mọi cách lừa nàng lấy thuốc kích dục cường dương, bởi vì nàng ôn hòa dễ gần, những phu nhân thân quen, còn kể cho nàng nghe đủ loại chuyện phòng the.

Lâm Uyển Nghi vẫn là nữ tử chưa xuất giá, tai nghe mắt thấy, mười tám kiểu tư thế đều thuộc nằm lòng, sao trong lòng có thể tình nguyện được?

Nhưng nàng cũng không thể nào đóng cửa không tiếp bệnh nhân, cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, mình sẽ biến thành yêu nữ Vu giáo thật.

Bên cạnh bàn trà, nha hoàn đang dọn dẹp bộ trà cụ, sau khi Lưu phu nhân xuống lầu, cũng oán trách:

"Mấy vị phu nhân này thật là, có bệnh đến cầu thuốc thì chớ, không bệnh còn đến cửa hỏi đông hỏi tây, đặc biệt là phu nhân của Dương bổ đầu, tướng công thân hình cường tráng như vậy, cũng chạy đến làm phiền tiểu thư, nàng không sợ liệt giường sao?"

"Dương phu nhân cảm thấy tướng công mình chất phác, không hiểu tình thú phòng the, tìm ta bày mưu tính kế."

"Dương phu nhân không hiểu, tiểu thư thì hiểu sao? Tiểu thư còn chưa xuất giá, rõ ràng là danh y kinh thành, lại bị mấy phu nhân này coi như ‘chuyên gia phòng the’, thật là..."

"Thôi đi, nói lung tung để người ta nghe thấy thì sao?"

Lâm Uyển Nghi đến ngồi sau bàn sách, lấy một quyển sổ sách ra xem:

"Kỳ thi mùa thu năm nay, thành tích của các học sinh được y quán chu cấp thế nào?"

Cầm Văn là tiểu quản gia thân cận, nghe vậy càng không vui, đi đến bên cạnh dọn dẹp trà cụ:

"Còn thế nào nữa? Trừ Lâm Tử Tô đứng đầu bảng, những người khác giỏi lắm cũng chỉ đạt ‘Ất’ đẳng. Nô tỳ không hiểu, tiểu thư ở kinh thành chu cấp cho một đống học sinh, đến Đan Dương cũng vậy, mỗi năm tốn bao nhiêu tiền bạc, cũng chẳng thấy chu cấp ra được vị quan to hiển quý nào, nhà địa chủ cũng đâu có lương thực dư thừa..."

Đúng là Lâm Uyển Nghi có chu cấp cho rất nhiều thanh niên xuất thân hàn vi, nhưng mục đích ban đầu cũng không hoàn toàn là làm việc thiện, mà là nàng nợ Vu giáo ân tình rất lớn, phải nghĩ cách lấy được một kiện trọng bảo để trả nợ, ở kinh thành không lấy được, mới chạy đến Đan Dương tìm cơ hội.

Nhưng việc có dính líu đến Vu giáo là đại kỵ, ngay cả nha hoàn thân cận cũng không dám nói cho biết, Lâm Uyển Nghi chỉ đẩy gọng kính:

"Làm việc thiện chu cấp học sinh là tích âm đức, học không ra gì cũng không còn cách nào, sắp vào đông rồi, sẽ có rất nhiều học sinh đến học cung cầu học, ngươi để ý nhiều hơn một chút, xem có mầm mống tốt nào thích hợp không..."

"Vẫn còn tìm sao? Chu cấp cho bảy tám người rồi..."

"Bảo ngươi đi thì đi!"

...

Cốc cốc cốc...

Chủ tớ hai người đang nói chuyện, một học đồ trong y quán bỗng nhiên chạy lên từ cầu thang, thò đầu vào từ cửa, trong mắt mang theo vài phần kinh ngạc:

"Đông gia, dưới lầu có vị công tử tìm ngài, tự xưng là Tạ Tẫn Hoan."

"Tạ Tẫn Hoan?"

Động tác lật sách của Lâm Uyển Nghi dừng lại, nhớ đến vị nghĩa sĩ trẻ tuổi tối qua, vội vàng đứng dậy:

"Mau mời lên..."

----

Một lát sau.

Tạ Tẫn Hoan vác Hòn Than đang ngó nghiêng, được học đồ dẫn lên tầng hai, vừa đến nơi đã thấy Lâm Uyển Nghi dáng người cao ráo, mỉm cười đi tới:

"Tạ công tử, vừa rồi tiếp bệnh nhân, chậm trễ một chút, thật sự thất lễ."

Làm đại phu trong y quán, Lâm Uyển Nghi ăn mặc khá trí thức, váy dài chấm eo màu xanh nhạt phối áo khoác voan mỏng, mỗi bước đi đều uyển chuyển thướt tha, vạt áo còn rung rinh.

Tạ Tẫn Hoan quan sát một chút, khó mà tưởng tượng đại mỹ nhân dịu dàng hiền thục như vậy lại là yêu nữ Vu giáo nuôi tiểu quỷ khôi lỗi, bước đến gần chắp tay thi lễ:

"Lâm cô nương khách sáo."

"Chíp ~"

"Công tử mời ngồi. Chim này đẹp quá."

Lâm Uyển Nghi đúng như tên gọi, cử chỉ rất tốt, cho người ta cảm giác ôn nhu như nước, mời Tạ Tẫn Hoan ngồi bên bàn trà, vén tay áo rót trà giúp hắn:

"Hôm qua công tử ra tay giúp đỡ, thiếp thân vẫn chưa kịp cảm tạ, thật sự hổ thẹn."

"Chỉ là việc nhỏ mà thôi..."

Mục đích của Tạ Tẫn Hoan rất rõ ràng, chính là cầu linh đan diệu dược, nói chuyện phiếm vài câu, bèn đưa mắt nhìn gọng kính của Lâm Uyển Nghi:

"Xem ra Lâm cô nương có chút công lực, nếu từ nhỏ đã rèn luyện thân thể, mắt không nên có vấn đề, Lâm cô nương đeo vật này, chẳng lẽ là công pháp xảy ra sai sót?"

Nụ cười của Lâm Uyển Nghi đang trêu đùa Hòn Than hơi cứng lại.

Từ khi bái nhập Vu giáo, đúng là thân thể nàng có chút vấn đề, trong cơ thể tích tụ khí âm hàn, mỗi đêm trăng non đều đau ngực, thị lực cũng bị ảnh hưởng.

Nhưng công pháp Vu giáo không có chút tác dụng phụ mới là không bình thường, sao có thể nói chuyện này trước mặt người ngoài, Lâm Uyển Nghi suy nghĩ một chút vẫn mỉm cười lắc đầu:

"Công tử hiểu lầm rồi, từ nhỏ ta đã xem sách y, có lẽ là do dùng mắt quá độ."

Tạ Tẫn Hoan thấy Lâm Uyển Nghi không thừa nhận, lại làm ra vẻ quan sát:

"Ta thấy khí sắc của Lâm cô nương, hình như âm khí quá thịnh, trong cơ thể có khí âm hàn tích tụ. Công pháp xảy ra sai sót, nhẹ thì nhập ma, nặng thì mất mạng, không phải chuyện nhỏ, nếu Lâm cô nương thật sự có bệnh ẩn..."

"?"

0.10111 sec| 2409.648 kb