"Clang clang clang ~"
"Con đĩ kia, ngươi chơi xấu phải không?"
…
Màn đêm dần buông xuống, tiếng cười nói vẫn tiếp tục vọng ra từ sâu trong dãy nhà.
Trong sân rộng phía trước, ánh trăng như nước.
Hòn Than ngậm lá rụng trên mặt đất, thả vào sọt tre bên tường, trông như một tiểu nha hoàn đang quét dọn sân vườn.
Tạ Tẫn Hoan chống hai ngón tay, trồng chuối ngồi thiền trên con đường lát đá trắng ở giữa sân, tay phải cầm một quyển bí kíp công pháp.
Công pháp của hắn là ‘Hoan Hỉ Tâm Kinh’, bao gồm cả bộ chiêu thức ‘Ngân Long Bát Thức’, trong bí kíp còn có một số cảm ngộ và chú giải.
Các giáo trăm nhà của Đại Càn hưng thịnh, các lưu phái tu hành đại khái có thể quy nạp thành ‘Tiên Phật Võ Vu Yêu’, tuy pháp môn khác nhau, nhưng đại đạo đồng nguyên, đều luyện ‘vạn vật bản nguyên chi khí’, cũng có thể gọi là ‘tiên thiên nhất khí’.
Bởi vì ‘nhất khí sinh âm dương, âm dương phân ngũ hành’, các huyền môn lưu phái thiên về phương diện khác nhau, thông thường khó có thể tương thông.
Ví dụ như võ phu đi theo con đường cân bằng, luyện chính là ‘nhất khí’, không phân chia âm dương ngũ hành.
Lôi thuộc Mộc trong ngũ hành, chí cương chí dương, muốn thi triển loại thuật này, công pháp nhất định phải thiên về phương diện này.
Vì vậy, võ phu thuần túy trong tình huống bình thường không thể thi triển huyền môn thuật pháp.
Nhưng rất lâu trước kia Tạ Tẫn Hoan đã có một số giả thuyết —— ví dụ như bằng tạo nghệ siêu phàm, nghịch chuyển công pháp, khiến chân khí đã tôi luyện của bản thân phân hoá bóc tách, đầu tiên chia năm, rồi năm lấy một, như vậy có thể dùng chân khí của võ phu thi triển huyền môn thần thông.
Phương pháp này có chỗ tốt là có thể cưỡng ép làm được ‘vạn pháp đều thông’, bất kỳ thần thông nào cũng có thể sử dụng.
Nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng, nghịch thiên hành đạo có độ khó nghịch thiên, hơn nữa chân khí ‘năm lấy một’, cho dù hiệu suất nhiệt 100%, cũng chỉ có thể phát huy một phần năm thực lực của bản thân.
‘Chưởng Tâm Lôi’ thi triển trước mặt Dương Đại Bưu hôm nay chính là dùng như vậy, tiêu hao còn lớn hơn cả ‘Hắc Long Chàng Trụ’, chỉ tạo ra vài tia điện nhỏ, hiệu suất sử dụng chân khí chưa đến 5%.
Tuy nhiên thủ pháp này lại rất phù hợp với phong cách cá nhân ‘gì cũng biết nhưng chẳng tinh thông cái gì’ trước đây của hắn.
Tạ Tẫn Hoan cảm thấy công pháp này rất có tiềm lực, vẫn đang tiếp tục suy luận, nhưng chưa có nhiều tiến triển thì nghe thấy trong hẻm có một tiếng:
Hô ~
Một bóng trắng xuất hiện trên tường.
Tạ Tẫn Hoan đang trồng chuối, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên tường là một nữ hiệp cầm kiếm, lạnh lùng như tiên.
Nữ hiệp mặc váy trắng như tuyết, đôi chân thon dài thẳng tắp, kéo dài đến hông, tạo thành đường cong vô cùng đầy đặn, eo thắt lại rất nhỏ, phía trên là bộ ngực căng tròn, kích thước vừa phải.
Lông mày thanh tú và sống mũi cao thẳng khiến cả khuôn mặt trông khá lạnh lùng, đôi mắt sáng long lanh, cũng không e lệ dịu dàng giống như con gái nhà người ta.
Nhìn thấy một mỹ nhân lạnh lùng như vậy chủ động tìm đến cửa, Tạ Tẫn Hoan hơi khó hiểu:
"Cô nương là ai?"
Vốn Lệnh Hồ Thanh Mặc khá lạnh lùng, nhưng cúi đầu nhìn xuống, phát hiện người trong sân đang dùng hai ngón tay chống lên gạch đá ‘trồng chuối’, bày ra tư thế ngồi thiền, tay trái còn cầm một quyển sách, trên người chỉ mặc một chiếc quần mỏng.
Tuy tư thế trồng chuối vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn có thể nhận thấy tứ chi thon dài, mặt mày tuấn tú, đường nét ngực bụng hoàn mỹ, lộ ra dưới ánh trăng, tỷ lệ cơ thể tuyệt vời, làn da trắng nõn không tì vết, tựa như bức tượng được tạc từ bạch ngọc, cơ bụng tám múi và cơ ngực…
?
Tính ra Lệnh Hồ Thanh Mặc là một tiểu đạo cô thanh thuần, đột nhiên nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi lõa thể, làm sao chịu nổi, lập tức quay mặt đi:
"Ngươi đang làm gì?"
Tạ Tẫn Hoan cất sách lật người đứng dậy, nhìn trước ngó sau:
"Luyện công, đây là nhà ta, chẳng lẽ cô nương đi nhầm chỗ?"
Buổi trưa Lệnh Hồ Thanh Mặc ở phường Đông Thương chỉ nhìn thấy một bóng lưng, căn cứ vào thực lực để phán đoán, nàng còn tưởng rằng tuổi tác Tạ Tẫn Hoan và Dương Đại Bưu xấp xỉ nhau.
Lúc này phát hiện công tử trẻ tuổi trong sân sêm sêm với nàng, hình tượng khí chất cũng không giống kẻ hung ác ban ngày, Lệnh Hồ Thanh Mặc không khỏi cho rằng mình đi nhầm chỗ, nhìn trái nhìn phải:
"Ngươi chính là Tạ Tẫn Hoan sao?"
Tạ Tẫn Hoan cảm thấy nữ tử này không có ý tốt, nhưng hắn không quen biết, ngẫm nghĩ rồi chắp tay thi lễ:
"Đúng vậy, rốt cuộc cô nương là?"
Lệnh Hồ Thanh Mặc thấy đúng là người nàng muốn tìm, trong lòng lạnh đi một nửa.
Dù sao võ phu ba mươi tuổi, vô tình làm nàng bị thương, đó chỉ là ngoài ý muốn, xin lỗi là được rồi.
Mà người cùng lứa tuổi, một gậy đánh nàng bất tỉnh, chuyện này đã nâng lên thành sỉ nhục tông môn.
Nếu nàng không lấy lại danh dự, sau này Tử Huy sơn có thể đứng vững trong thiên hạ?
Sau Trung thu sư phụ sẽ trở về, đến lúc đó còn không bị đuổi ra khỏi sư môn sao?
Nhận thức được điểm này, tâm tính Lệnh Hồ Thanh Mặc thay đổi hẳn, thấy không mặc khôi giáp, đối phương không nhận ra nàng, bèn rút thanh kiếm trong vỏ xanh ra:
"Vừa mới gặp mặt, chưa gì đã quên rồi sao?"
Tạ Tẫn Hoan liếc trường kiếm, thấy giống với Chính Luân Kiếm, đều là đồng chế của Tử Huy sơn, nhưng hắn thật sự chưa từng gặp người này, ra vẻ hoài nghi.
"Phường Đông Thương."
"?"
Lần này Tạ Tẫn Hoan phản ứng lại ngay, mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên, đánh giá cô nương ngực nở nang trên tường:
"Ngươi là vị đại huynh đệ tập kích ta lúc ban ngày?"
?
Lệnh Hồ Thanh Mặc nghe được lời nói hoang đường này, tức thì chau mày:
"Ngươi nói ai tập kích?"
Tạ Tẫn Hoan thấy đối phương không phải mỹ nhân từ trên trời rơi xuống, mà là thân vệ vương phủ đến tính sổ, lúc này nhất định không thể xin lỗi, nếu không trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu hắn, không chừng còn phải bồi thường thuốc men, hắn không có bạc!
"Trông cô nương cũng không nhỏ, vì sao lại hấp tấp như vậy? Buổi trưa ta đang sống mái cùng yêu khấu, ngươi tự dưng đánh tới từ phía sau, ngươi có biết nguy hiểm cỡ nào không?
May mà ta chưa dùng toàn lực, nếu không cô nương đã hương tiêu ngọc vẫn rồi. Ta trảm yêu trừ ma, kết quả còn bị coi là yêu khấu, bị giam vào lao ngục chịu đủ khuất nhục, quả thực là… Haizz ~"
Khi đó Lệnh Hồ Thanh Mặc đối mặt với cuồng long phá biển, cảm thấy Tạ Tẫn Hoan ước gì đánh nàng thành bánh bao, nếu không phải nàng né nhanh, lúc đó thật sự tiêu đời rồi, tuyệt đối không tin Tạ Tẫn Hoan không dùng toàn lực.
Tuy nhiên sau khi suy xét lại, đúng là nàng phát hiện đạo nhân bị giết, chưa nắm rõ tình hình đã xông lên, bản thân bị thương đã đành, còn hại Tạ Tẫn Hoan bị giam vào ngục nửa ngày.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo