Sở Dung nắm lấy tay của Phó Như Hối từ ghế sau bước ra, ở trên ngực của Phó Như Hối gắn một chiếc ghim cài áo khảm kim cương, trên ghim được gắn thêm một dây bạc quấn xung quanh, nó giống như những ngôi sao sáng lấp lánh điểm xuyến trên bộ âu phục màu lam sang trọng của anh. Đồng thời, cùng với bộ váy màu xanh và trắng đan xen của Sở Dung hòa lẫn vào nhau, vừa nhìn là có thể biết được đây là đồ đôi.
Hai cậu bé đáng yêu Phó Niên và Phó Dư theo sau bố mẹ, vẻ ngoài của cả gia đình đều rất ấn tượng, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thấy rất nổi bật.
Phó Như Hối và Phí Tưu ôm nhau một cái, cả hai đều tỏ ra nụ cười chân thành: "Lâu rồi không gặp, Phó Như Hối, gần đây bận lắm à?”
Mới có dịp gặp, đừng nói những chuyện này nữa nhé. Phó Như Hối cười nhẹ nói: Dung Dung, đây là Phí Tưu, hai người đã gặp nhau trước đó. Sở Dung bắt tay với Phí Tưu: "Chào anh.
Phí Tưu nhìn thấy Sở Dung, giống như anh trai lớn mà ôm hờ bả vai của cô: "Hôm nay em thật sự rất xinh đẹp. Lần gặp mặt trước đã là năm ngoái rồi thì phải nhỉ? Thằng nhóc Phí Úc này mấy ngày trước không hiểu lễ phép, xúc phạm đến em rồi hả? Thực sự xin lỗi, là do người làm anh này không dạy dỗ nó tốt."
'Ah, không sao mà" Sở Dung cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, anh đừng lo.
Phí Úc đã được Phí Tưu nhắc nhở trước đó nên khi nhìn thấy Sở Dung thì cậu ta đã ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi: "Chị Sở Dung, tuân trước là do em đã không hiểu lễ phép khiến chị không vui, em xin lỗi, chị có thể tha thứ cho em được không?”
Sở Dung cười khẩy hai tiếng, Phí Tưu nhìn người đang cười mỉm, uy nghiêm của Phí Tưu trước mặt em trai không hề nhỏ. Lúc Phí Úc không ở trước mặt anh trai thì mũi hếch lên trời giống như một con chó ngao Tây Tạng, mà sao khi ở trước mặt anh trai thì ngay lập tức lại trở thành cún con* rồi? Vốn dĩ cô cũng không mấy tức giận, Phí Úc mới hai mươi tuổi, cùng tuổi với Sở Huân, đều là những em trai nhỏ, mà cô lại là người đã sắp ba mươi, căn bản sẽ không tính toán với Phí Úc. *Ở Trung Quốc, từ cún con dùng để chỉ những chàng trai yêu những cô gái lớn tuổi hơn mình. Trong mắt người yêu, những chàng cún con là người đơn giản, ngây thơ, ân cân, chu đáo và quan trọng nhất là rất trung thành và đeo bám như thú cưng vậy.
Cô định nói gì đó thì bị một giọng nam trong trẻo và lạnh lùng cắt ngang, mỉa mai nói: "Chỉ có chút thành ý như vậy thôi à, gọi tiếng chị là được sao?”
Phản ứng đầu tiên của Sở Dung là nhìn vê phía Phó Như Hối, kết quả là người đàn ông này căn bản không có mở miệng, anh chỉ cụp mắt nhìn cô giống như đang xem kịch, vẻ mặt khá ẩn ý làm người khác phải suy ngẫm. Sở Dung theo ánh mắt anh nhìn về phía sau, một thiếu niên cao ráo và điển trai trong bộ áo đuôi tôm màu đen bước tới nhẹ nhàng, cởi chiếc găng tay trắng bên phải và bắt tay với Phí Tưu: "Anh Phí Tưu..
Vừa lễ phép tôn kính gọi anh Phí Tưu vừa dùng ánh mắt lạnh nhạt thờ ơ dò xét Phí Úc đang khá tức giận, nốt ruồi lệ màu đỏ rực rỡ nằm dưới mắt, Sở Huân ăn mặc đẹp đẽ sáng sủa giống như một hoàng tử nhỏ ngôi tít trên cao.
"Tiểu Huân à;" Phí Tưu không tỏ vẻ gì khác thường khi Sở Huân nói em trai của mình như vậy, anh ta cười bảo: "Anh còn tưởng rằng em sẽ không đến đó, anh rất vui vì em đã tới, Phí Úc nghe nói em không đến còn hờn dỗi mấy ngày ở nhà đấy." "Anh!" Gương mặt của Phí Úc ngay lập tức đỏ lên, thẹn quá hóa giận trừng mắt nhìn anh trai đã vạch trân bí mật của bản thân.
Sở Huân bình tính trả lời: "Vâng, lịch trình đã bị hủy rồi ạ."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo