Tô Ảnh chỉ cười không đáp lại. Phó Như Hối không mong đợi Tô Ảnh sẽ trả lời như ý mình, anh không sẵn sàng nghe những gì Tô Ảnh sẽ nói, sau khi nói xong, anh kéo cửa sổ xe lên và lái đi ngay lập tức.

Hình bóng của Tô Ảnh dần thu nhỏ trong gương chiếu hậu cho đến khi biến mất hoàn toàn. Phó Như Hối muốn nói gì đó với Sở Dung vài lân nhưng cô nghiêng đâu sang một bên không nói gì cả, khiến yết hầu anh chuyển động lên xuống. Cuối cùng, anh quay sang nói vài lời đùa cợt với hai đứa trẻ. Tiếng cười như tiếng chim của Phó Niên và Phó Dư vang vọng trong xe, làm tan biến không khí u ám.

"Ba ơi, hình như kẹo của con tan rồi, con phải làm sao bây giờ?" Phó Dư lo lắng nói.

Phó Như Hối nhìn Sở Dung rồi quay sang con trai, đê nghị: "Niên Niên, con xem giúp Tiểu Ngư đi."

Phó Niên bất lực nói: "Thời tiết nóng quá." Anh giải thích rằng nếu kẹo không được bảo quản trong tủ lạnh, chúng sẽ tan chảy nhanh chóng.

"Tiểu Ngư, con cho vào hộp trước đi. Dì ở nhà hàng không phải đã cho con một hộp nhỏ để đựng kẹo sao?"

Ba ơi, con được ăn kẹo bây giờ không? Phó Dư nhìn nước đường dính trên tay mình với vẻ chán ghét: "Ba có thể lái xe chậm lại được không?”

Phó Như Hối từ chối nhẹ nhàng: "Tiểu Ngư, ăn thứ gì đó trên xe không an toàn đâu. Khi về tới nhà, con có thể để vào tủ lạnh một lúc rôi ăn, được không?”

Phó Dư dù thèm nhưng vẫn nghe lời ba, vì lời ba luôn có lý, cậu bé đành miễn cưỡng cho viên kẹo đường vào hộp. May mắn là viên kẹo táo mẹ đã cho vào hộp ngay từ đầu nên vẫn còn nguyên.

So sánh với đống kẹo của mình đã tan chảy, Phó Dư cảm thấy may mắn nhưng cũng ghen tị, may mà kẹo của mẹ không tan, trong khi kẹo của cậu bé thì xấu đến mức không nhận ra được đó là nho.

Để tìm kiếm sự an ủi, Phó Dư muốn xem kẹo của anh trai mình ra sao, Phó Niên hào phóng đưa cho cậu hộp kẹo nhỏ của mình, cho phép cậu xem thoải mái. Khi Phó Dư mở ra, trời ơi, viên kẹo dâu tây của anh trông rất ngon, giữ nguyên hình dạng của quả dâu tây. Anh ơi, hóa ra kẹo dâu tây đẹp đến vậy." Phó Dư cười ngượng ngùng, không nỡ đóng nắp lại. Phó Niên không biết em trai mình đang suy nghĩ gì. Sau một lúc suy nghĩ, cậu mím môi, cười nhẹ: "Muốn ăn không? Anh cho em một viên.'

Phó Dư suy nghĩ một đăng nhưng nói một nẻo: "Không cần đâu anh, em cũng có kẹo, em chỉ nhìn thôi."

Phó Niên gật đầu, không tiếp tục thuyết phục: "Được thôi." Anh ơi, anh nghĩ mẹ bị sao vậy? Có phải mẹ bị say nắng không?" Phó Dư chuyển chủ đề để không phải nghĩ về mấy viên kẹo nữa.

Thím Vân đã nói với họ trước khi ra ngoài rằng hôm nay trời rất nóng, nhắc họ đừng chơi đùa ngoài trời và uống nhiều nước để tránh bị say nắng. Lúc đó, Phó Dư tò mò hỏi thím Vân say nắng là gì và thím Vân giải thích rằng khi bị say nắng sẽ cảm thấy rất khó chịu, không thể nói được, chóng mặt, không thể ăn uống và có thể nôn mửa.

Tim Phó Dư đập thình thịch, nghĩ rằng say nắng thật sự rất đáng sợ. Mẹ không nói không động, phải chăng mẹ đang say nắng? Phó Niên chưa kịp lên tiếng, Phó Dư đã buồn bã nói: "Thật tội cho mẹ, bây giờ mẹ chắc hẳn đang rất khổ sở."

Phó Niên im lặng, gật đầu.

"Em muốn nói chuyện với mẹ," Phó Dư tiếp tục: "mẹ vẫn hay nói chuyện với chúng ta khi trong xe. Anh có muốn tham gia không?”

Phó Niên trấn an: "Chúng ta sẽ sớm về đến nhà."

Phó Dư gật đầu, vẻ mặt buồn bã.

Phó Niên không muốn nói nhiều, sau khi dỗ dành em trai, Phó Niên trở nên trâm tĩnh hơn rất nhiều, cậu dựa vào cửa sổ xe, xuyên qua khe hở chỉ có thể nhìn thấy tóc của Sở Dung, Phó Niên đưa tay ra nghịch, câm trong tay giống như nắm lấy thứ gì đó khiến bản thân cậu yên tâm, Phó Niên khẽ mỉm cười, nhắm mắt lại, thả lỏng cơ thể đang căng thẳng.

8.09556 sec| 2388.914 kb