Cậu không thể ngủ vì quảng đường về nhà không dài và Phó Niên cũng không cảm thấy buôn ngủ nên khi Phó Như Hối đỗ xe, Phó Niên là người đầu tiên buông tay ra.
Khi về đến nhà, Sở Dung mở cửa xe trước bước ra ngoài, Phó Như Hối hơi bất ngờ, anh ngước mắt nhìn bóng lưng Sở Dung vài giây, Phó Như Hối rút chìa khóa xe ra. Đi được mấy bước thì đuổi kịp Sở Dung, nhỏ giọng nói: "Có muốn lên lầu nói chuyện không?”
Sở Dung, bị Phó Như Hối kéo nhẹ cánh tay, gật đầu.
"Ông chủ, bà chủ đã về à?" Thím Vân hỏi khi mở cửa, ánh mắt sáng lên khi nhìn thấy Sở Dung và Phó Như Hối: "Có khách à?”
Phó Như Hối lập tức hỏi: "Phó Hoà Ngọc à?”
"Vâng,' Thím Vân gật đầu: “Anh Phó đã chờ một lúc rồi."
Hôm nay là thứ Bảy và Phó Hoà Ngọc đã hẹn giao chiếc váy dạ hội vào hôm nay.
Sở Dung nhíu mày khi nghe tên Phó Hoà Ngọc: Phó Hoà Ngọc?”
Phó Như Hối dẫn đường vào nhà: "Em quên rồi à? Mới gặp mấy ngày trước thôi."
Thím Vân chào đón Phó Niên và Phó Dư đi sau, giúp họ cất hộp kẹo vào tủ lạnh.
Sở Dung, vốn đã chán nản, bỗng dưng cảm thấy bối rối vì giọng điệu có phân trêu chọc của Phó Như Hi: "Trí nhớ của em còn tốt lắm."
Phó Như Hối không nhịn được cười: "Anh biết mà, Dung Dung có trí nhớ rất tốt."
Sở Dung: "Không hẳn là như vậy đâu.
Sau khi trò chuyện và cười đùa với anh, hàng lông mày nhíu chặt lại của Sở Dung thả lỏng ra một chút, cô mỉm cười nhìn Phó Như Hối, đương nhiên không cần nghĩ nhiều cũng biết rằng anh đang cố làm cho cô vui vẻ nhưng kĩ năng dỗ người khác của anh so với người khác rất kém, người trước mặt này thực sự không hê hiền lành nhưng lại có thể nghiêm túc chọc cười người khác như vậy, vì thế Sở Dung mới cười một cái, nếu là người khác, cô sẽ không thể cười được.
Miệng Sở Dung khế cong lên. Phó Hòa Ngọc đang ngôi trên ghế sofa trong phòng khách đợi họ, bên cạnh có trà nóng do thím Vân mang lên, khói trắng dân dần bốc lên. Hôm nay anh ấy đã thay một bộ áo choàng màu xanh biếc, với một đôi kính mắt gọng vàng điểm thêm một sợi dây vàng mảnh treo ở một bên khiến khuôn mặt trở nên quý phái và thanh lịch.
Phó Hoà Ngọc ngồi thẳng trên ghế sofa, quần áo do chính anh thiết kế xếp ngay ngắn bên cạnh, chỉ để lại một chỗ trống nhỏ cho mình.
"Chào,' Phó Như Hối thay giày, từ tốn nói: "Cậu đã đợi bao lâu rồi?"
Phó Hoà Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, dây chuyên vàng đeo kính cử động theo động tác của anh ấy, một đôi đồng tử cực kỳ ẩn hiện dưới tròng kính, sau khi nhìn thấy Phó Như Hối và Sở Dung, đôi mắt đó tràn ngập ý cười.
"Như Hối, Dung Dung. Phó Hòa Ngọc đứng lên, theo động tác của anh ấy, quần áo trên người cũng mêm mại nhẹ nhàng như thác nước, anh ấy đưa tay vuốt những nếp nhăn trên quân áo: "Đợi cũng không lâu lắm, còn chưa uống hết một tách trà.
Các bé được thím Vân dẫn đi lên lầu rửa mặt và ngủ trưa, chỉ kịp chào Phó Hoà Ngọc trước khi đi.
Sở Dung gặp lại Phó Hoà Ngọc, cảm giác quen thuộc dâng trào, cô không kìm lòng được hỏi: "Hòa Ngọc, chúng ta đã gặp nhau trước đây chưa?”
Phó Hoà Ngọc hơi ngạc nhiên, mỉm cười: "Tuân trước chúng ta mới gặp mà, sao vậy?”
Sở Dung: "Thật ư?"
Phó Hòa Ngọc thấy sắc mặt nghiêm túc của cô, cũng bắt đầu nhớ lại với Sở Dung: "Có lẽ là do tôi quên mất?" Hàng lông mày thanh tú của anh ấy nhíu lại: "Để tôi nghĩ kĩ lại." Phó Như Hối không nhịn được cười: Hòa Ngọc, khi tôi và Dung Dung quen nhau, cậu không có ở đây.'
Phó Hòa Ngọc cười nói: "Thật sao? Lúc đó sức khỏe của tôi không được tốt, đang trong quá trình hôi phục nhưng Dung Dung đã nói như vậy, tôi rất vui mừng vì có thể để lại một chút cảm giác quen thuộc ở trong lòng cô, được cô nhớ rõ thật sự quá tốt rồi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo