Phó Như Hối cười nhẹ: "Dung Dung, Hòa Ngọc đang nghiêm túc đấy."
Phó Hòa Ngọc nở nụ cười: "Được rồi. Dù sao, chúng ta cùng xem các mẫu thiết kế của tôi nhé, cô có thấy ưng ý không?”
Sở Dung giữ im lặng, Phó Như Hối nhẹ nhàng dắt tay cô tiến vê phía Phó Hoà Ngọc: "Dung Dung?
Phó Hoà Ngọc cẩn trọng đưa chiếc váy ra từ túi, mẫu đầu tiên thuộc vê Sở Dung. Đó là sự kết hợp giữa sườn xám và một chiếc váy từ thế kỷ trước. Đường viền cổ áo được làm bằng ren màu xanh nước biển, giữa các nếp gấp có một vài hạt đá quý sáng lấp lánh. Đá quý và những chiếc khóa nhỏ hình bông hoa được tô điểm trên ngực cùng những viên kim cương màu xanh lam điểm ở giữa những bông hoa. Chất liệu vải màu trắng bạc, viên bằng lụa rất mịn, các lớp xếp chông lên nhau như những bông hoa bồng bênh, váy được xếp nếp bằng nhiều nút thắt rất đẹp, hòa quyện giữa sự sang trọng và hoạt bát. Nhìn cũng biết rõ người thiết kế yêu thích bộ quần áo này đến mức nào. Ánh mắt Sở Dung lấp lánh, cô ngạc nhiên đến nỗi, dù đầu óc đầy ưu tư, cũng phải tạm gác qua một bên để ngợi khen tài năng của Phó Hòa Ngọc.
"Quá đẹp. Cô ngợi khen.
Phó Hoà Ngọc mím môi, mỉm cười hài lòng: "Thích là tốt rồi." "Màu này khá giống với chiếc váy cưới của chúng ta." Phó Như Hối nheo mắt: "Cô còn nhớ không?”
Sở Dung đáp: "Tôi không nhớ rõ lắm."
Giờ đây, cô thẳng thắn bộc bạch về tình trạng mất trí của mình. Nếu không biết, cô sẽ thừa nhận mình không biết. Phó Như Hối dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô, nụ cười ngọt ngào càng rạng rỡ hơn.
Sở Dung nhìn Phó Như Hối với vẻ khó hiểu, không rõ ý nghĩa đằng sau nụ cười của anh.
Phó Như Hỗối cười, hôn lên đỉnh đầu Sở Dung: "Sau này anh sẽ cho em xem ảnh cưới."
Sở Dung hỏi: "Khi nào em mới được xem?”
"Tối nay." Phó Như Hối cười càng thêm thành thật.
Phó Hòa Ngọc cúi đầu, nói: "Như Hối, đây là bộ đồ của cậu.
Bộ đồ dành cho Phó Như Hối cũng rất đẹp, là một bộ đồ màu xanh sapphire với phong cách hiện đại, mạnh mẽ, màu sắc tương đồng nhưng kiểu dáng khác biệt so với bộ của Sở Dung.
Phó Như Hối không quan tâm đến việc anh sẽ mặc gì, anh không rành vê thiết kế. Chỉ cần thưởng thức một vài tác phẩm tuyệt vời là đủ, anh không cần hiểu sâu hơn, vậy nên khi thấy bộ đô đôi do Phó Hòa Ngọc thiết kế, Phó Như Hối không để tâm lắm.
"Cảm ơn, Hòa Ngọc." Phó Như Hối vỗ vai Phó Hòa Ngọc.
Đôi mắt của Phó Hòa Ngọc có hơi xanh xao, thực ra quâng thâm của anh ấy cũng không nghiêm trọng nhưng vì mặt anh ấy quá trắng nên bất kỳ màu sắc nào khác trên khuôn mặt cũng rất dễ thấy. Có thể thấy, anh ấy đã thức suốt đêm để gấp rút đưa ra bản vẽ thiết kế, Phó Hòa Ngọc không hề cảm thấy mệt mỏi, trái lại lúc này anh ấy cảm thấy vô cùng hài lòng, không có gì mãn nguyện hơn việc chăm chỉ hoàn thành một tác phẩm. Điêu khiến anh ấy cảm thấy mãn nguyện hơn là thành quả của anh ấy được Phó Như Hối và Sở Dung công nhận. Phó Hòa Ngọc cảm thấy sự chăm chỉ của mình rất có giá trị.
Anh ôm vai Phó Như Hối, nở nụ cười ấm áp: "Đừng nói những lời khách sáo như thế, chúng ta đã là bạn hơn 20 năm rồi."
"Ở lại ăn tối nhé?" Phó Như Hối không nói gì khác. Giữa anh và Phó Hòa Ngọc không có chuyện tiền bạc, muốn bày tỏ lòng biết ơn thì không bằng cùng nhau ởi ăn một bữa cơm. Phó Hòa Ngọc lắc đầu: "Hôm nay không được rồi. Tôi cân về ngủ một giấc. Ngày mai tôi có buổi tiệc tại nhà A Tưu, nếu tôi không trông tươi tỉnh thì sẽ rất thiếu lịch sự. Chúng ta hẹn một ngày khác, tôi sẽ tự tay nấu ăn cho mọi người."
Anh không ở lại, Phó Như Hối cũng không nói thêm gì: Vậy hẹn lân sau nhé."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo