Cậu ta chỉ nói hai câu với anh em nhà họ Phí như thể không quen biết Sở Dung và Phó Như Hối vậy, nấy giờ chưa từng liếc nhìn hai người bọn họ. Sở Dung không nhịn được mà tự hỏi, có thể nhìn ra được hôm nay Sở Huân lấy thân phận thực sự mà đến nhưng không cân phải giả vờ không quen cô chứ? Tốt xấu gì thì cũng đã từng là thây của cô, dù cô không phải là học sinh ưu tú nhưng tên nhóc Sở Huân này cũng quá vô tình rồi.

Sở Dung nghĩ thầm, nếu cậu bạn nhỏ này không muốn nói và công việc của cậu ta lại đặc biệt như thế, thì cô cũng không nên làm phiên người ta thêm nữa.

"Chúng ta vào thôi nhé?" Sở Dung đề nghị với Phó Như Hối. "Được." Phó Như Hối làm như không có gì khẽ liếc nhìn Sở Huân, quả nhiên đã phát hiện chiếc cằm thon gọn của cậu ta đang căng chặt, chắc là răng hàm sau đang nghiến chặt lại nhỉ? Phó Như Hối khẽ lắc đầu, không nói gì, chỉ cùng Sở Dung đi vào trước thôi.

Sau khi đón Phó Như Hối, Phí Tưu nói phải chờ Phó Hoà Ngọc và Tô Ảnh nên không thể vào cùng họ, bảo họ vào trước. Bọn họ đi vào trong rồi, Sở Huân đứng nghiêm ở đây một mình cũng không có ý nghĩa gì nữa, cậu ta đeo găng tay trắng vào, đợi sau khi một nhà bốn người của Sở Dung vào trong cậu ta mới châm chậm theo vào. Cậu ta vừa đi, Phí Úc cũng đi theo cậu ta, thiếu niên kiêu ngạo dùng hai tay ôm lấy gáy, cà lơ phất phơ đi bên cạnh Sở Huân: "Này, nghe anh tôi nói tối nay cậu muốn chơi đàn hả?”

Sở Huân nhẹ nhàng cầm lấy một ly rượu, tìm một chỗ ngôi trong góc, nhắm mắt phớt lờ Phí Úc đang ồn ào bên cạnh.

"Không phải cậu không thích chơi đàn piano hả? Tại sao lại nghe theo anh của tôi?" Phí Úc câm một ly rượu giống với Sở Huân, đặt mông ngôi bên cạnh Sở Huân, lải nhải nói: "Nghe nói cậu chạy ra nước ngoài công tác? Đi đâu vậy? Chơi vui không? Nói thật thì làm ngôi sao gì đó có thú vị không vậy, nếu như chơi vui thì tôi cũng muốn làm. Nhưng cũng phiền quá, cả ngày phải bán niềm vui cho người khác, sợ hãi các thứ. Hơn nữa anh tôi cũng không cho, không phải tôi không có bản lĩnh, xì, cậu cũng có thể làm thì tại sao tôi lại không thể cơ chứ?”

Sở Huân làm ngơ, ánh mắt mơ hô quan sát không gian xung quanh của bữa tiệc linh đình, Phí Úc tức giận khi thấy cậu ta không hề phản ứng, giận dữ gõ vào vai Sở Huân: "Cậu điếc à?" Sở Huân nhấp một ngụm rượu: "Ừm”"

Phí Úc: "...'

"Cậu có thể nói chuyện được không hả, lâu lắm không gặp rôi, sao anh tôi nhiệt tình với anh cậu như thế mà cậu lại chẳng chút nhiệt tình nào với tôi vậy?" Phí Úc bực bội nói: "Chúng ta cũng là anh em mà, phải không?" “Anh ấy không phải là anh tôi, Sở Huân nói nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo: “Tôi không có anh." Phí Úc bị đôi mắt lạnh lùng của Sở Huân làm giật mình: "Phó Như Hối không phải là chồng của chị cậu sao? Cậu bị làm sao vậy?”

Ánh mắt của Sở Huân càng lạnh lẽo hơn: ˆlm đi.

Sở Huân không thích Phó Như Hối không phải là điều mới, Phí Úc có chút hiểu biết nhưng không ngờ Sở Huân lại bực tức vì chuyện nhỏ như thế, cậu ta mếu máo: "Không nói thì thôi, sao cậu cứ nhỏ nhen thế."

Sở Huân cảm thấy khó chịu, không thấy Sở Dung và Phó Như Hối đâu cả, rõ ràng đã đi theo rất nhanh mà lại biến mất khi vừa vào. Cậu ta không muốn đứng yên một chỗ, do đó đã đứng dậy định đi một vòng.

Đã đi một vòng quanh phòng khách ở lâu một, ngoài những người đàn ông trung niên đang nói chuyện kinh doanh với nhau, Sở Huân chỉ tìm được vài cô thiên kim của ông chủ lớn nhận ra cậu ta muốn chụp ảnh chung mà thôi. Sở Huân lạnh lùng từ chối vài người, dần dân không ai muốn chụp ảnh cùng cậu ta nữa, cậu ta biết bản thân làm như vậy sẽ rất dễ mất lòng người khác nhưng Sở Huân không quan tâm.

0.90657 sec| 2392.063 kb