Cục bột nhỏ Phó Dư rõ ràng quên mất lần trước đã nói với ba không thích Sở Huân nhưng bây giờ chỉ còn mình Sở Huân là quen biết, Phó Dư lại coi người cực kỳ ghét" trước kia là Sở Huân thành người cứu mạng.

Sở Huân cười khẩy: "Vậy thì con cứ mơ đi. Nói xong, cậu ta bước đi.

Phó Dư chạy theo Sở Huân bịch bịch bịch, định bắt lấy ngón tay thon dài của Sở Huân bằng bàn tay nhỏ nhiều thịt của mình nhưng Sở Huân căn bản không để cậu bé thực hiện được. Cậu ta cố ý nhấc bàn tay đang rũ xuống bên người lên một chút, nhấc lên đến tâm Phó Dư có nhón chân lên cũng không với tới được.

Phó Dư thở hổn hển, gân như không theo kịp Sở Huân, phía sau, Phí Úc vui vẻ theo sau vài bước, bắt kịp bước chân của Sở Huân, đồng thời còn khoe khoang nhìn vê phía Phó Dư, như muốn nói: Không theo kịp à? Chân ngắn!

Chân ngắn nỗ lực di chuyển cơ thể, loạng choạng đi theo Sở Huân lên câu thang lên lâu hai. Nhìn thấy Sở Huân và Phí Úc đều có thể một bước đi một bậc, cậu bé cố gắng mãi mới có thể leo lên một bậc, đợi khi cậu bé ngẩng đâu lên, hai người chân dài Sở Huân và Phí Úc đều đã không thấy bóng dáng.

Phó Dư ngơ ngác đứng giữa cầu thang, nhìn xung quanh nhưng thực sự không thấy bóng dáng Sở Huân đâu.

Cậu cũng bị cậu bé làm mất! rồi!

Phó Dư mím chặt môi, cảm xúc đau lòng và hoảng sợ như nước sông dữ dội trào dâng, không thể kiêm chế được. Cậu bé vừa muốn khóc to thì đột nhiên được người khác ôm lấy, giọng nói dịu dàng hỏi: "Sao Tiểu Ngư lại ở đây một mình, ai đã bắt nạt con?"

Phó Dư nằm trong vòng tay ấm áp vững chắc, mở đôi mắt đẫm lệ. Khuôn mặt đẹp đế giống như được soi thêm ánh sáng nhẹ của Phó Hoà Ngọc đang nhìn cậu bé, Phó Dư dường như ngay lập tức tìm được chỗ dựa an toàn, cậu bé lau ởi giọt nước mắt trên khoé mi, cảm xúc buôn bã hoàn toàn biến mất: "Chú Hoà Ngọc!"

Phó Hoà Ngọc dùng một chiếc khăn tay màu xanh da trời lau mũi cho Phó Dư: Tại sao lại khóc đến thế? Ba mẹ con đâu?

Phó Dư đáp: Con không tìm thấy ba mẹ, anh trai cũng không thấy, con đang tìm họ ạ." "Thế à." Phó Hoà Ngọc cười ấm áp, đưa cho Phó Dư viên kẹo hoa quả lấp lánh: "Vậy chú sẽ dẫn Tiểu Ngư đi tìm ba mẹ, được không?”

'Dạt" Phó Dư ngậm viên kẹo vị nho trong miệng, mạnh mẽ gật đầu: "Cảm ơn chú Hoà Ngọc ạt

Phó Hoà Ngọc ôm Phó Dư từ từ đi lên lầu hai, Sở Huân đang ẩn mình ở góc chết của cầu thang lăng lẽ quan sát, Phí Úc ôm vai đứng bên cạnh, bối rối hỏi: "Cậu đang làm gì thế? Chơi trốn tìm với cháu à?”

Sở Huân im lặng, ánh mắt sâu thẩm nhìn theo bóng lưng của Phó Hoà Ngọc.

"Đã nhìn lâu thế rồi, thằng bé có gì đặc biệt mà nhìn? Người ta cũng đi mất rồi." Phí Úc xoa mũi, thắc mắc: "Tôi thực sự không hiểu gia đình cậu đang làm trò gì nữa..

"Lân sau đừng để tôi nghe thấy những lời không nên nói." Sở Huân nhìn lâu mới rời mắt, lạnh lùng liếc Phí Úc.

Phí Úc không hề khiếp sợ, bao năm nay chỉ sợ mỗi anh trai mình nhưng Sở Huân là người anh em mà cậu ta tôn trọng, thẳng thắn hơn cậu ta nhiều. Dù trong lòng không thoải mái, Phí Úc chỉ có thể trợn mắt, bực bội nói: "Không nói thì thôi. Cậu nghĩ tôi thèm nghe à, chán không?”

"Không thèm thì tốt." Sở Huân lạnh lùng hừ một tiếng: "Đi thôi."

"Cái gì? Như vậy mà đi luôn à?” Sở Huân quay người bước xuống lầu: "Đàn xong thì tôi đi." "Chú Hoà Ngọc, tại sao bây giờ chú mới tới, ba mẹ sớm đã tới rôi, nói không chừng đã khiêu vũ rất lâu rồi ạ.' Phó Dư ôm lấy cổ của Phó Hoà Ngọc, bởi vì cảm nhận được sự an toàn rất lớn mà cậu bé không còn là bạn nhỏ mít ướt như lúc nãy nữa.

Phó Hoà Ngọc cười nói: "Ừ, chú có việc bận nên đến muộn một chút, thực sự xin lỗi nhé."

0.97730 sec| 2392.688 kb