Phó Như Hối không ngờ Phó Dư lại chủ động như vậy, anh vừa bất ngờ vừa cảm kích: "Tiểu Ngư thật là ngoan."

Tuy nhiên, Phó Niên lại nhìn Phó Dư với ánh mắt phức tạp và không nói gì.

"Được rồi, hai đứa xuống ăn cơm ởi. Giúp ba nói với thím Vân một tiếng, được chứ?" Thời gian gấp rút, Phó Như Hối nói lại yêu câu của mình một lân nữa. Sau khi thấy Phó Niên gật đầu đồng ý, Phó Như Hối lập tức quay người trở vê phòng, tốc độ đóng cửa khiến người ta không khỏi cảm thán. Khi quay lại phòng, Sở Dung đang nhìn chăm chú vào anh, Phó Như Hối liếc nhìn đồng hồ treo tường: "Vẫn chưa quá giờ." Sở Dung nhấch môi: "Nhanh lên đây đi."

Phó Như Hối tháo giày, dự định tiếp tục ôm cô như trước nhưng vừa đưa tay ra thì Sở Dung đã rút vào trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt: "Thôi, nóng lắm." "Đồ vô lương tâm." Vừa rôi rõ ràng còn ôm anh không chịu buồng tay vậy mà anh mới ra ngoài chưa tới ba phút đã bị chê, chuyện này diễn ra quá nhanh, Phó Như Hối không còn cách nào khác đành phải chấp nhận.

Nhưng đây cũng là điều tốt, bởi vì điều này cho thấy tình trạng của Sở Dung đã cải thiện nhiêu.

Phó Như Hối nghĩ, đôi mắt ướt át của cô giống như chú chó con đáng thương, khiến người ta không thể không muốn tiến lại gần và vuốt ve.

Anh nằm nghiêng đối diện Sở Dung, cả hai không nói gì.

Một lúc sau, cửa phòng bị gõ vang lên vài tiếng.

Phó Như Hối ngôi dậy, thông báo: Thím Vân mang cơm lên, anh đi lấy nhé?" Anh hỏi thêm: Anh đi được chứ?”

Sở Dung nhăn mặt: "Được."

Chỉ một lát sau, Phó Như Hối đã mang cơm vào: Em có muốn ăn trên giường không?” Sở Dung do dự một chút, cô cũng không có thói quen này, Phó Như Hối càng không cần phải nói. Cho tới bây giờ cô chưa từng thấy anh ăn gì ở trong phòng, để anh mang cơm vào phòng đã là sự nhượng bộ hiếm có của anh rôi.

Ăn trên giường thật không tiện, dù Phó Như Hối không phàn nàn nhưng Sở Dung biết điểm dừng. "Em xuống dưới ăn." Cô nói nhỏ.

"Được.' Phó Như Hối đặt từng đĩa lên bàn trà nhỏ trong phòng, cơm tối thím Vân làm có bốn món mặn và một món canh. Vì chỉ có hai người ăn cho nên khay thức ăn cũng không lớn, vừa đủ.

Sở Dung từ từ rời giường, rồi chậm rãi đi rửa tay. Cô thất thân nhìn người trong gương, bởi vì khuôn mặt này giống y hệt cô ở ngoài đời, cho nên từ lâu cô cũng đã chấp nhận mình và thân thể này đã hòa thành một thể, không thể tách rời. Sở Dung nhìn mình trong gương, bắt đầu hoài nghi liệu cuộc sống này mới là thực, còn quãng đời trước khi xuyên không chỉ là một cuốn tiểu thuyết?

Trong khi cô còn đang ngơ ngẩn thì Phó Như Hối đến, vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn cười: "Sao em lại lơ đãng thế? Không phải nói đói lắm sao, nhanh rửa tay rồi ăn cơm."

Sở Dung không còn suy nghĩ về điều đó nữa: "Anh không rửa tay à?

"Rửa rồi." Phó Như Hối gật đầu nhưng không di chuyển.

Sở Dung lau sạch tay, nhường chỗ cho Phó Như Hi.

"Em vừa nghĩ gì thế?" Phó Như Hối cúi đầu, cẩn thận rửa tay, anh giả vờ câu được câu không nói chuyện phiếm với Sở Dung, anh không muốn tạo bầu không khí quá nghiêm túc cho cô, nếu không cô lại thu mình lại lân nữa.

Sở Dung quan sát kỹ lưỡng từng động tác rửa tay của Phó Như Hối, nghe anh nói một đằng nhưng trả lời một nẻo: “Anh rửa tay kỹ thật."

Phó Như Hối bỏ qua câu chuyện của mình, đáp lại câu hỏi của cô: "Đây là cách rửa tay đúng chuẩn, nếu em không theo đúng từng bước thì chưa sạch đâu.

"Em rửa sạch rồi." Sở Dung trưng ra đôi bàn tay của mình: "Em luôn rửa như thế."

Phó Như Hối liếc nhìn bàn tay trắng nõn, sạch sẽ của cô, anh từ tốn lau khô tay mình: "Cho anh xem nhé?”

Sở Dung giơ tay cao lên.

Phó Như Hối nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay cô, cúi đâu hôn nhẹ vào lòng bàn tay của cô. "Rất sạch." Anh nói.

Sở Dung ngạc nhiên: "Anh làm gì thết"

0.96888 sec| 2396.758 kb