(*) Không có dùi kim cương thì đừng làm đồ sứ: đại khái là nên cân nhắc điều kiện và sức lực của mình trước khi làm việc gì đó, nếu điều kiện không cho phép hoặc sức lực không đủ thì đừng làm những việc vượt quá khả năng của mình.
Hách Hàn Vận hừ lạnh: “Phó Như Hối có biết cô ngược đãi con trai của anh cả anh ấy không? Cô có biết Phó Như Hối coi trọng đứa con trai của anh cả anh ấy bao nhiêu không, tôi không biết tại sao Phó Như Hối về nước trước thời hạn, cũng không biết cô dùng bùa mê gì để khiến cho Phó Như Hối răm rắp nghe theo lời cô nhưng mà tôi dám chắc, nhất định Phó Như Hối không biết cô đã làm những chuyện kia, nếu không, cô sẽ không thể sống ung dung đến tận bây giời"
Hách Hàn Vận tung ra một loạt bằng chứng, khiến Sở Dung giật mình. Cô chưa kịp tiếp thu tin tức trong lời nói của Hách Hàn Vận đã bị Hách Hàn Vận quăng cho một xấp hình lớn: "Nếu những tấm hình này lọt vào tay Phó Như Hối, cô nghĩ mình sẽ đối mặt với điều gì?" Hách Hàn Vận ném một chiếc công văn lên bàn trà nhỏ, Sở Dung phối hợp cầm lên xem một chút, bên trong đều là hình của cô, nói đúng hơn là hình chụp của Sở Dung cùng Phó Niên và Phó Dư.
Tất cả hình ảnh đều từ trước khi Sở Dung xuyên không, vì nguyên chủ chưa từng thực sự làm tổn thương Phó Niên và Phó Dư nên trong hình chỉ thấy cảnh khuôn mặt dữ tợn của nguyên chủ đang nhìn Phó Niên và Phó Dư. Cả hai như hai đứa trẻ lọ lem, dính đầy bụi bẩn, mặt hoảng sợ.
Khỏi phải nói, Sở Dung hoài nghỉ người chụp những tấm hình này thật là biết canh góc chụp, mỗi một tấm đều chụp cô thành dáng vẻ không giống người, so với biểu cảm trong truyện tranh còn khoa trương hơn. Cho dù gương mặt này của Sở Dung không đến mức hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn nhưng ít ra cũng là một người đẹp đi, thật khó cho người chụp hình, trăm phương ngàn kế để tìm được góc độ này, chụp cho cô nhiều tấm hình xấu xí như vậy.
Hách Hàn Vận tự đắc dõi theo vẻ mặt dân trở nên nghiêm trọng của Sở Dung và sau một hồi Sở Dung im lặng quá lâu, đến nỗi Hách Hàn Vận không kiên nhẫn được phải lên tiếng trước: "Thế nào, đã biết phải làm gì chưa?”
Sở Dung bình tĩnh cất những tấm hình giả vào lại túi công văn, bình tĩnh nhìn Hách Hàn Vận: “Cô Hách! Tôi có hai câu hỏi muốn cô giải đáp."
Khi thấy phản ứng của Sở Dung không như mình dự đoán, Hách Hàn Vận cau mày: "Cô muốn hỏi điều gì?"
"Tại sao cô lại biết lịch trình về nước trước thời hạn của Phó Như Hối? Lịch trình của anh ấy chỉ có anh ấy và trợ lý biết, chẳng lẽ công ty có gián điệp thương mại của truyền thông Vân Trạch các người? Nếu quả thật như vậy, Vân Trạch mấy người sẽ phải bị Nguyên Đường khởi kiện." Sở Dung học theo dáng vẻ nhướng mày của Phó Như Hối: "Còn nữa, tôi là vợ hợp pháp của Phó Như Hối, chồng tôi nghe lời tôi, cô có ý kiến gì? Chẳng lẽ cô không biết, Phó Như Hối anh ấy yêu tôi như mạng, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay anh ấy sẽ lập tức lao tới như điên, còn cần tôi bỏ bùa mê cho anh ấy sao?"
Sở Dung tự tin với ngoại hình của mình! Cô dốc sức bày ra vẻ mặt khinh thường, nhìn chúng sanh băng nửa con mắt, thật là có mấy phần phong thái của Yêu Hậu thời cổ đại.
"Phó Như Hối yêu cô đến chết đi sống lại?" Hách Hàn Vận bùng nổ cười giận: "Cô đừng tự dát vàng lên mặt mình”
Thấy dễ dàng phá vỡ phòng ngự của Hách Hàn Vận như vậy, Sở Dung không khỏi cười thâm, nữ chính này có chuyện gì vậy, không chịu nổi một đòn, lúc này mới đến chỗ nào, cô ta đã gấp thành như vậy. Gần như những phỏng đoán trong lòng Sở Dung đã bị phản ứng của Hách Hàn Vận xác minh, cô cố làm ra vẻ kinh ngạc nói: "Tôi là vợ anh ấy, còn cân dát vàng lên mặt mình?”
"Căn bản cô chỉ là một nữ phụ ác độc, Phó Như Hối xui xẻo tám đời mới kết hôn với côi" Hách Hàn Vận hung tợn nhìn Sở Dung: "Tôi mới là nữ chính của anh ấy, mùa thu năm nay tôi sẽ kết hôn cùng Phó Như Hối, cô cho là cô còn có thể đắc ý được mấy ngày?"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo