"Tôi là nhìn vào sự quen biết của mọi người mới không muốn làm cô mất mặt nên mới mời cô vào." Sở Dung đoán hẳn là bây giờ Hách Hàn Vận mới hơn hai mươi tuổi, trẻ hơn mấy tuổi so với mình sắp ba mươi, cô vô cùng vừa ý với thân xác của người trung niên.
Sở Dung đứng dậy từ ghế sofa, ra vẻ trưởng bối tận tình khuyên bảo Hách Hàn Vận: "Mấy lời thảo mai thảo quả mà cô vừa nói, chao ôi, không phải tôi nói chứ, tìm bừa một người cũng có thể làm được phải không? Nhất định muốn: tôi phải nói ra sao? Nếu như trong túi cô có một cây bút ghi âm, tôi đề nghị cô nên cắt ghép lại đoạn cô nói chuyện rồi hãy phát ra ngoài, bây giờ dân mạng không phải là kẻ ngốc, cô cảm thấy người ta có thể bị vài ba câu ngu ngốc của cô lừa gạt sao? Nói cách khác, cho dù đúng như logic của cô, tôi đang chơi ở lâu một, cô lại ở bên ngoài đập cửa âm âm như ăn cướp như vậy, dựa vào cái gì tôi phải mở cửa cho cô? Đúng rồi, lúc cô ghi âm cũng không ghi đoạn mình nhấn chuông cửa vào đó chứ?"
Hách Hàn Vận giấu tay trong túi, biểu cảm trên mặt dần dần sụp đổ theo từng câu nói của Sở Dung: "Cô... Làm sao cô biết?"
Sở Dung không dám tin Hách Hàn Vận có thể hỏi một vấn đề ngu xuẩn như vậy, phút chốc cô không biết phải nói gì, không thể nhẫn nại thêm được nữa: “Ai lại đi mặc váy hoa có túi như vậy không có lý do? Ít nhất thì cô mặc quân sẽ hợp lý hơn. Trời nóng thế này mà còn nhét tay vào túi, trông thật kỳ cục biết không?"
Cô không muốn tiếp tục tranh luận về những thủ thuật diễn xuất cũ rích của Hách Hàn Vận, kỹ năng diễn xuất càng khiến người nghe đau lòng, người nhìn rơi lệ, kỹ năng diễn xuất còn không bằng một nửa của Phó Như Hãi.
Hách Hàn Vận siết chặt cái bút ghi âm trong lòng bàn: tay, khuôn mặt đỏ bừng, cô ta không ngờ mình lại thua cuộc chỉ vì một chiếc váy: "Nếu cô đã biết rõ, tôi không cần phải nói những lời khách sáo với cô nữa.
Sở Dung đáp: "Cô có từng nói lời khách sáo nào sao?”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ Hách Hàn Vận rút tay ra khỏi túi, bỏ giọng giả vờ, lạnh lùng nói: "Phó Như Hối muốn phá hoại công ty của tôi và anh ấy, cô phải bảo anh ấy dừng lại."
Sở Dung ngạc nhiên: "Cô lấy đâu ra ảo tưởng cho rằng tôi có thể bảo Phó Như Hối dừng tay, hơn nữa lấy đâu ra dũng khí nhờ vả người khác làm việc còn dám dùng loại giọng nói này? Đây là Hách Hàn Vận hoàn toàn không muốn giữ hình tượng của mình nữa? Lúc trước hai người chung sống cũng không phải là quá vui vẻ, Hách Hàn Vận không thích gặp cô, trong lòng Sở Dung vẫn ít nhiêu hiểu rõ nhưng bây giờ Hách Hàn Vận cũng không đến nổi sụp đổ hình tượng nhanh như vậy chứ? Thật sự cô rất nghi ngờ có phải Hách Hàn Vận đã bị đổi thành người khác hay không.
"Cô chớ vội từ chối tôi, tôi biết cô có một vài thứ không muốn để cho Phó Như Hối thấy, cần tôi nhắc nhở cô một chút không?" Quả nhiên là Hách Hàn Vận không tiếp tục nói mấy lời khách sáo nữa, cô ta không thèm che giấu dùng ánh mắt chán ghét nhìn gương mặt đó của Sở Dung, hận không thể một ngụm nuốt trọn cô.
Sở Dung hiểu rõ sự khác biệt giữa khách sáo và không khách sáo của Hách Hàn Vận: [Lúc khách sáo thì nói mấy lời xã giao không hiếm lạ với mình, lúc không khách sáo thì xem mình như kẻ thù. |
Lế nào chuyện nguyên chủ bị Hách Hàn Vận kéo ngã ngựa không phải là trùng hợp? Không phải giữa bọn họ còn có một đoạn thù oán không muốn người khác biết đó chứ?
Hách Hàn Vận thật sự còn trẻ con, Sở Dung thậm chí cảm thấy buồn cười với cách dọa dẫm ngây thơ của cô ta.
Sở Dung nói rất thành thật: "Nếu không có dùi kim cương thì đừng cố làm đồ sứ*. Cô Hách, cô đã nhầm người rồi. Bây giờ trời vẫn còn sớm, cô nên về sớm thôi, chỗ này khó bắt xe lắm, trễ một chút nữa cô sẽ phải đi bộ xuống núi đấy."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo