Chuyện này quá phi thường, Sở Dung tự hỏi: [Nếu chuyện này không xảy ra với mình mà nghe người khác kể, cô có tin không??? Chắc chắn là không. ]
Vì thế, Sở Dung không dám trực tiếp nói với Phó Như Hối rằng cô không phải là vợ anh và nếu vợ anh làm điều gì có lỗi với anh, anh cũng không nên tìm đến cô.
Người lớn có thể không tin vào điều này nhưng trẻ em lại không cần ai nói, chúng có thể tự mình nhận ra. Sở Dung chợt nghẹn ngào, không biết nên nói gì... Gương mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, hạnh phúc, nhẹ nhõm nhưng cũng không khỏi lo lắng.
Trong lúc hai mẹ con nhìn nhau, Phó Như Hối đã về tới nhà. Hôm nay là thứ hai, anh phải đi làm nhưng mới chỉ làm nửa ngày thì đã quay trở về nhà.
Vừa vào cửa, Phó Như Hối liên chú ý đến Sở Dung đang co ro trên sô pha. Anh lập tức nhận ra Sở Dung đang cúi đầu, nước mắt lăn tròn và lấp lánh rơi từ khóe mắt.
Phó Như Hối bỗng cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, vội vàng tiến tới mà chưa kịp thay giày.
"Có chuyện gì vậy, sao em lại khóc?
Phó Niên và Phó Dư đang đứng bên cạnh an ủi Sở Dung, hai bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cô, tựa như chiếc lược nhỏ.
Nghe thấy giọng nói của Phó Như Hối, Sở Dung vội vàng khịt mũi, lấy khăn giấy lau mặt: "Anh, sao anh lại vê sớm thế?" "Anh vê ăn cơm." Phó Như Hối đi vòng qua bên họ, đối diện với cô hỏi: "Mắt đỏ hoe thế kia, ai làm em buồn?” Lúc này, sau khi đã phân nào bình tĩnh trở lại, Sở Dung mới nhận ra mình đã khóc trước mặt Phó Niên và Phó Dư. Hai đứa nhỏ còn phải dịu dàng an ủi cô, không ngờ lại bị Phó Như Hối bắt gặp. Cảm giác xấu hổ dồn dập khiến Sở Dung đỏ bừng mặt, cảm giác xấu hổ khiến cô gân như không biết phải làm sao.
Phó Như Hối nhìn Sở Dung một hôi, thấy cô mím môi không nói gì, chỉ có thể hỏi Phó Niên: Niên Niên, con nói xem.
Lạ thay, Phó Niên cũng im lặng, không mở miệng.
"Ba đừng hỏi nữa! Mẹ không muốn nói." Phó Dư nghĩ, nếu như mình khóc, nhất định sẽ tìm mẹ để được ôm nhưng mẹ khác, mẹ là phụ nữ, có lẽ phụ nữ không thích người khác nhìn thấy mình khóc.
Mẹ không nói, anh cũng không nói, vì vậy, theo lẽ tự nhiên, Phó Dư nói: "Nếu mẹ muốn nói, mẹ sẽ tự nói.
Phó Như Hối dở khóc dở cười, anh đang bị con trai nhỏ của mình 'dạy dỗ sao? Thật là kỳ lạ.
Anh vốn không có ý định gặng hỏi nhưng sau khi cậu con trai ranh mãnh, Phó Dư, nói vậy, anh cảm thấy mình đang làm khó họ.
Phó Như Hối đưa tay lau khóe mắt cho Sở Dung, trên hàng mi còn vương một giọt nước mắt nhỏ, anh vuốt ve đầu ngón tay: "Là lỗi của anh."
Sở Dung vẫn còn âm mũi, nghẹn ngào hỏi: "Không phải anh nói trưa nay ăn ở công ty sao?"
Phó Như Hối trả lời: "Đột nhiên anh muốn về nhà." Anh luôn cảm thấy trong lòng không được thoải mái, vì vậy đã gác lại công việc và trở về. Giờ đây, anh không còn là Phó Như Hối của kiếp trước, đối với anh, có rất nhiêu việc không cần phải vội vàng giải quyết. Sau một bài học sâu sắc, Phó Như Hối càng quyết tâm dành thời gian cho gia đình.
Sở Dung cười khổ: "Vậy anh đúng là tùy hứng thật.
Việc làm ông chủ thật tuyệt, có thể vê nhà bất cứ lúc nào, trong khi cô nếu dám làm thế chắc chắn sẽ bị trừ sạch lương tháng.
Cô cụp mắt không nói gì, thật ra trong lòng vẫn có chút xấu hổ nhưng Phó Như Hối lại cho rằng cô vẫn không vui, cho nên không thể phấn chấn nổi. Vì vậy, sau khi ăn cơm xong, Phó Như Hối đưa ra một quyết định, anh trực tiếp hủy bỏ công việc buổi chiêu, sau đó thong thả hỏi Sở Dung: "Em có muốn ra ngoài dạo phố không?”
'.. Hả?" Khóe mắt Sở Dung chưa hết đỏ ửng, dáng vẻ nhấm nháp rau xanh cực kỳ giống với một con thỏ đáng thương, hỏi lại: "Bây giờ à?" Phó Như Hối gật đầu: “Anh xin nghỉ nửa ngày rồi."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo