Sở Dung: "...'
"Thật đáng tiếc.' Phó Như Hối tiếp tục nói.
"Giám đốc Phó, anh tính nghỉ phép trong bao lâu?" Sở Dung không kìm chế được mà đổi chủ đề.
Hôm nay đã là thứ sáu, không lẽ Phó Như Hối sẽ ở nhà cho tới tuân sau? Điều đó không giống với tính cách làm việc của anh.
Dự án mới tại công ty vừa hoàn thành, hiện tôi không có việc gì để làm." Phó Như Hối nghiêng đâu hỏi: "Em không muốn tôi ở nhà sao?"
... Em làm sao dám.
Biểu cảm nhăn mặt của Sở Dung làm cho Phó Như Hối cảm thấy lòng mình như tan chảy: "Làm nũng với tôi một chút đi."
Sở Dung phản đối: "Em làm nũng từ bao giờ?”
"Vậy hãy nói tiểu nhân một lần cho tôi nghe..
Sở Dung cả gan đáp: "Anh mơ tưởng quá đấy."
Phó Như Hối cười mỉm, đôi mắt khẽ híp lại tựa hồ như chỉ một đường cong. Sở Dung bắt chước giọng điệu của Phó Như Hỗối: "Cười nữa đi, cho em xem.
Phó Như Hối tuân theo lời cô, cong khóe miệng, nở nụ cười rạng rỡ nhất cho Sở Dung.
".. ĐƯợC rồi, cao nhân, em phục lắm rồi.
Sở Dung cười khổ, cố gắng đấu khẩu nhưng không làm lung lay được nụ cười cứng rắn như đá của Phó Như Hi.
Sở Dung thừa nhận, khoảng cách giữa cô và Phó Như Hối quá lớn, dù có sống thêm bao nhiêu tuổi cũng không thể đạt được! Rất may là có người tìm Phó Như Hối, anh đi ra cửa sổ để nghe điện thoại, thế là cuộc đối đầu giữa họ mới kết thúc. "Mẹ ơi! Anh nói cây đàn này là ba tặng cho mẹ, con có thể sờ thử không ạ?" Hai cục bột nhỏ tíu tít một hồi lâu, cuối cùng cũng đưa ra quyết định quan trọng, bọn trẻ bình bịch chạy tới, đây mong chờ nhìn Sở Dung.
Sở Dung liếc nhanh qua cây dương cầm lấp lánh ánh vàng, tránh để bản thân lại ngẩn ngơ nhìn nó: “Đương nhiên là được rồi, Tiểu Ngư muốn thử chơi đàn dương cầm không?"
Phó Dư cẩn thận đặt chân lên và chạm vào phím đàn bóng loáng, sau đó rút tay về.
"Con không biết chơi đàn, mẹ ơi. Phó Dư được sờ vào đàn dương cầm thì có chút ngại ngùng, cũng có đôi phần phấn khích, cậu bé nhỏ giọng nói: "Sờ một chút là được rồi."
Quá đáng yêu, Sở Dung sau khi được Phó Dư đồng ý, liền ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ của cậu, hôn lên má một cái.
Sở Dung lại hỏi: "Niên Niên muốn thử không?”
Phó Niên ừm một tiếng, sau đó nhẹ nhàng chạm vào cây đàn, dù cậu chỉ chạm vào chân đàn và không kéo dài. "Nhớ lại mới thấy, trước đây ba có cho các con học nhạc cụ nào không?”
Sở Dung nói hai đứa trẻ đều thích cây đàn piano, nếu được học nhạc cụ, Phó Niên và Phó Dư chắc chắn sẽ rất thích.'Các con đã từng chơi nhạc cụ nào chưa? Chắc là Niên Niên và Tiểu Ngư đều thích âm nhạc lắm phải không?”
Mấy đứa trẻ nhà có điều kiện như này, ắt hẳn từ nhỏ đã được rèn luyện rất nhiều kỹ năng khác nhau để phát triển toàn diện đức - trí - thể - mỹ - lao. Nhưng cô vẫn chưa thấy Phó Niên, Phó Dư nhắc gì đến nhạc cụ nào đó mà mình từng học. Tuy nhiên, Phó Niên lại lắc đầu: "Con chỉ thích xem người khác chơi thôi." Bản thân cậu hoàn toàn không có hứng thú, quả thật ba đã từng tìm giáo viên âm nhạc cho các cậu, cũng như bảo các cậu tự chọn nhạc cụ mà mình cảm thấy hứng thú.
Dù là Phó Niên hay Phó Dư, cả hai đều không thể kiên trì quá ba ngày.
Cả hai thực sự không thấy hứng thú với âm nhạc, thậm chí không có năng khiếu về nó. Phó Như Hối không phải là người thích ép buộc con cái, anh tin rằng mọi kỹ năng đều nên xuất phát từ sự yêu thích của con.
Sở Dung hiểu ra: "Thế à. Ba có ép các con học không?”
Phó Niên vẫn lắc đầu: "Không ạ.
Ba không bao giờ ép các con học nhạc cụ.
-Đó là một người cha tuyệt vời.. Sở Dung cảm thán từ đáy lòng: “Giá như mình cũng có một người ba như thế."
Phó Như Hối kết thúc cuộc gọi, tiến lại gân ba đứa trẻ đang ngồi xổm trên mặt đất và lắng nghe chúng nói.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo