Lý Huyên Huyên lập tức huy động toàn bộ kỹ năng diễn xuất, nước mắt tuôn rơi từng giọt lớn, trông cực kỳ thê thảm.
Nàng vừa nức nở vừa lớn tiếng: “Ta, Lý Huyên Huyên, lấy chồng đã 6 năm, vất vả sinh ra một trai một gái, trên thì hiếu thuận mẹ chồng, dưới thì dạy dỗ con cái, còn giúp chồng quản lý việc trong nhà. Ta tự thấy mình không làm sai điều gì, vậy mà tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như thế?”
Lý Huyên Huyên vừa khóc vừa thở dài: “Hầu gia, phu nhân, các người bắt chồng ta cưới bình thê, chẳng phải muốn nói rằng chính thê là ta không làm tròn bổn phận sao?”
“Nếu vậy, sao không trực tiếp cho ta một nhát thống khoái! Ta hiền thục như vậy, phải chăng nên treo cổ ngay trước cửa để nhường chỗ cho biểu muội?”
“Ông trời ơi, lòng ta đau như cắt!”
Vừa khóc gào vừa đấm ngực, đột nhiên nàng bắt đầu ho dữ dội rồi phun ra một ngụm máu, làm đỏ cả chiếc khăn tay.
Ba người xung quanh bị cảnh tượng ấy dọa sợ đến mức tim đập loạn nhịp.
Trong lòng họ không khỏi cảm thán: Lý Huyên Huyên ngày thường luôn đoan trang, cư xử đúng mực, chịu khổ cũng âm thầm chịu đựng. Không ngờ hôm nay lại kích động đến mức muốn sống muốn chết như vậy.
Thẩm Hầu gia từ nãy giờ im lặng đứng nhìn, giờ không thể không lên tiếng trấn an: “Ngươi nhìn xem ngươi làm ra trò cười gì, chúng ta là nhà nào mà nói cưới bình thê là cưới đơn giản như vậy! Chuyện này coi như xong, về sau không được nhắc lại nữa. Mau mời đại phu đến xem bệnh cho con dâu!”
Hầu phu nhân tuy trong lòng không phục nhưng bề ngoài không thể làm căng. Nếu ép con dâu đến mức tự tử thì thanh danh Hầu phủ cũng sẽ bị tổn hại.
Bà miễn cưỡng nói: “Lý thị, ta chẳng phải đang thương lượng với con sao? Con gấp cái gì? Người đâu, mau đi mời đại phu cho thiếu phu nhân!”
Cùng lúc đó, Lý Huyên Huyên đang thầm trò chuyện với hệ thống: “009, diễn xuất của ta thế nào? Không bị lộ đúng không?”
Hệ thống trả lời: “Ký chủ, màn diễn này hơi khoa trương quá rồi.”
“Khoa trương mới qua được cửa này. Ngươi nói xem, ta có nên giả ngất không? Nhưng mà hơi khó, chắc không dễ qua mặt được.”
Cảnh Lý Huyên Huyên phun máu làm đám hạ nhân cũng hoảng loạn. Ai cũng tự hỏi: chuyện lớn gì đã xảy ra khiến thiếu phu nhân tức giận đến hộc máu?
Hạ Tuyết liền bảo người đưa Lý Huyên Huyên về Ninh Tiêu Các, đồng thời sai người đi mời đại phu tới.
Lý Huyên Huyên được đỡ ra ngoài trong tình trạng thổ huyết, vừa tuyên bố mạnh mẽ: “Bà mẫu, chuyện khác con dâu đều có thể nhường nhịn, nhưng chuyện này thì thà chết cũng không chịu!”
Hầu phu nhân tức đến đập mạnh bàn, hét lên: “Phản, đúng là phản rồi mà!”
Thẩm Hầu gia cảm thấy không đáng để lãng phí thời gian ở nơi hậu viện rắc rối này, nhưng cũng phải để lại lời răn đe:
“Nhiều năm như vậy, ngươi quản lý hậu trạch thành ra như thế này sao? Ta thấy ngươi cũng cần phải tự nhìn lại mình. Nếu không quản tốt được, ta sẽ tìm người khác thay ngươi quản!”
Hầu phu nhân dù giận nhưng không dám cãi, đành gật đầu: “Vâng.”
“Còn chuyện của cháu gái ngươi, xem xét xem là nạp làm thiếp hay tìm nhà khác gả đi, sớm đưa ra quyết định. Thanh danh Hầu phủ không thể để bị hủy vì chuyện này.”
“Vâng, Hầu gia.”
Thẩm Hầu gia dặn dò xong thì bỏ đi, trong phòng chỉ còn lại Hầu phu nhân và Tôn Mạn Văn.
Hầu phu nhân rất yêu thương cháu gái này, nên dù vừa bị Hầu gia trách mắng, bà cũng không nỡ nặng lời. Bà nhẹ giọng khuyên: “Mạn Văn, dì đã cố gắng tranh thủ cho con, nhưng tình hình hiện tại thật sự không thể để Vũ Nhi cưới con làm bình thê được.”
“Hiện giờ chỉ có thể để con làm thiếp, nhưng thân phận sẽ là quý thiếp. Dì cũng sẽ đứng về phía con, không để Lý thị làm khó dễ.”
Tôn Mạn Văn vẫn không cam lòng, cất giọng nghẹn ngào: “Dì, từ nhỏ con đã biết, làm thiếp chẳng khác nào sống như kẻ hầu người hạ.”
“Con là con vợ cả, là đại tiểu thư, làm thiếp thật sự là mất mặt cha mẹ con.”
“Dì ơi, con muốn suy nghĩ thêm một thời gian, có được không?”
“Được thôi, dì không ép con, nhưng con phải nghĩ cho kỹ.”
Hầu phu nhân nghĩ thầm, nếu không phải là cháu gái ruột của mình, bà đã không dễ dàng cho qua như thế.
Tình hình hiện tại, bà cũng chẳng nghĩ ra cách nào tốt hơn. Cứ để bọn họ tự xoay sở, miễn là chuyện này không lan ra ngoài.
Lý Huyên Huyên được đặt nằm trên giường, vẫn giả vờ nhắm mắt. Đợi khi mọi người rời khỏi, nàng mới len lén mở mắt, nhìn thấy Hạ Tuyết vẫn ngồi bên mép giường lau nước mắt.
Nhẹ giọng, nàng nói: “Hạ Tuyết, đừng khóc, ta không sao đâu.”
Hạ Tuyết ngơ ngác nhìn nàng, chưa hiểu chuyện gì.
Lý Huyên Huyên nháy mắt vài lần, ra hiệu.
Hạ Tuyết vẫn mơ hồ, thì thào hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài… vừa rồi… nói là không sao?”
“Đúng vậy,” Lý Huyên Huyên đáp, lại nháy mắt thêm vài cái. “Mau đi lấy cho ta ít nước để súc miệng.”
Hạ Tuyết nghe lời, vội vã đi lấy nước, rồi cẩn thận giúp nàng súc miệng, lau sạch dấu máu còn sót trên khóe miệng. Trong lòng nàng ngập tràn nghi hoặc, bởi màu máu trong nước là thật, không giống giả tạo.
Không nhịn được, nàng lại hỏi: “Thiếu phu nhân, ngài thật sự không sao chứ? Còn… còn máu này là sao?”
“Là máu giả, ta không sao đâu.” Lý Huyên Huyên hạ giọng, nghiêm túc dặn dò: “Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết, tuyệt đối không để người thứ ba hay biết. Nghe rõ chưa?”
Nói xong, nàng còn âm thầm dùng chút tinh thần ám thị, để đảm bảo Hạ Tuyết sẽ tự nhiên giữ kín bí mật này.
Thật ra, Lý Huyên Huyên đã cân nhắc kỹ. Hạ Tuyết hầu hạ nàng mỗi ngày, hầu như luôn bên cạnh, nếu muốn giấu chuyện này suốt thời gian dài, chắc chắn sẽ rất phiền phức. Mà nàng thì lại không thích phiền toái.
Vì vậy, thay vì giấu giếm, nàng chọn cách tiết lộ cho Hạ Tuyết, nhưng đồng thời sử dụng tinh thần lực để đảm bảo nàng ấy không nói ra.
Sau thời gian dài ở cùng nhau, Lý Huyên Huyên đã khá tin tưởng Hạ Tuyết. Nhưng dù vậy, nếu Hạ Tuyết có phản bội, nàng cũng chẳng sợ. Với tinh thần lực của mình, chỉ cần một đòn là đủ khiến đối phương hóa điên.
Một lát sau, nhớ lại những gì mình nghe được khi đứng ngoài, Hạ Tuyết cẩn thận suy nghĩ rồi dè dặt hỏi: “Có phải vì Hầu phu nhân muốn tiểu Hầu gia nạp bình thê, nên thiếu phu nhân mới…?”
“Không sai.” Lý Huyên Huyên bình thản đáp: “Hạ Tuyết, ngươi là người thông minh, nên đừng làm những việc không khôn ngoan. Cẩn thận kẻo tự chuốc họa vào thân, hiểu chưa?”
“Nô tỳ hiểu, nô tỳ một lòng trung thành với chủ tử, tuyệt đối không phản bội, không nên nói cũng nhất định sẽ không nói!”
Dù trong lòng vẫn còn đôi chút hoài nghi, nhưng giờ phút này, cán cân trong lòng Hạ Tuyết đã nghiêng hẳn.
Nàng chợt nhận ra rằng, vị thiếu phu nhân trước mặt có lẽ không còn là người mà nàng từng hầu hạ suốt mười mấy năm qua.
Thế nhưng, nàng không có khả năng hoặc dũng khí đối đầu với người trước mắt.
Thậm chí, Hạ Tuyết không rõ từ lúc nào, thiếu phu nhân bắt đầu trở nên khác biệt.
Có đôi lần, nàng tự vấn liệu đó có phải chỉ là ảo tưởng của mình, hay thiếu phu nhân vốn dĩ vẫn luôn như vậy, chỉ là trước đây chưa từng thể hiện rõ ràng trước mặt nàng.
Thậm chí, Hạ Tuyết còn lén so sánh trong lòng, cảm thấy thiếu phu nhân hiện tại dường như sống động hơn, mạnh mẽ hơn so với trước kia.
Những dòng suy nghĩ rối ren và mâu thuẫn ngập tràn trong đầu, khiến Hạ Tuyết cảm thấy choáng váng, không muốn tiếp tục suy xét thêm.
Nhưng cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ, Hạ Tuyết đi đến một kết luận:
Bất kể có chuyện gì, người trước mặt vẫn là Lý Huyên Huyên, chủ tử của nàng. Chủ tử nói gì, nàng nghe. Chủ tử giao phó gì, nàng làm. Không cần suy nghĩ nhiều hơn nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo