Đương nhiên cho dù là hãm hại phu nhân nhà mình, tiểu hầu gia cũng không hy vọng thật sự phát sinh chuyện gì, cho nên chỉ chuốc thuốc mê nguyên chủ và một gã sai sặt sau đó đặt lên cùng 1 chiếc giường.
Thiết kế để chuyện này phát sinh trong yến tiệc sinh nhật một tuổi của đích nữ nhà mình, người này đúng là đủ điên rồi.
Dù không có chuyện gì thực sự xảy ra, nhưng cảnh tượng đó đã khiến nguyên chủ rơi vào tình thế không thể biện minh. Khi tỉnh lại, nàng đối mặt với sự chất vấn từ mẹ chồng và phu quân. Nguyên chủ khóc lóc, khẳng định mình hoàn toàn không quen biết người gia nhân kia và luôn một lòng với trượng phu.
Thế nhưng, trong mắt gia đình chồng, lời nói của nàng chẳng khác gì ngụy biện. Cha mẹ ruột của nàng cũng bị kéo vào cuộc tranh cãi. Cha của nguyên chủ, người đặt nặng danh dự, đã quyết định để Hầu phủ xử lý mọi chuyện, miễn là giữ kín bí mật. Mẹ cô, vì thương con, khẳng định rằng con gái mình bị hãm hại và không thể tự mình làm ra chuyện tày đình đó. Nhưng những lời này chẳng có trọng lượng gì trước sự phán xét của Hầu phủ.
Cuối cùng, giải pháp được đưa ra nguyên chủ phải giả chết vì bệnh để nhường lại vị trí chính thê, giữ cho hai đứa con có thân phận danh giá.
Gia nhân bị liên lụy trong sự việc đã bị đánh chết, còn những nha hoàn thân cận với nguyên chủ thì bị bán đi. Kẻ hại nàng – nha hoàn Đông Anh – lại được Tiểu Hầu Gia giữ lại bên mình. Nguyên chủ bị ép uống thuốc, triền miên trên giường bệnh và không được chữa trị. Chỉ sau chưa đầy một tháng, nàng đã qua đời một cách oan ức.
Nguyên chủ chết không nhắm mắt, nàng không hiểu tại sao bản thân lại lâm vào hoàn cảnh này. Sau đó nàng ấy tồn tại dưới dạng linh hồn ám theo bên người tiểu hầu gia, lâu dần mới phát hiện ra manh mối. Nguyên chủ nhận ra mọi chuyện đều là do Đông Anh mưu tính. Đông Anh không chỉ hãm hại nàng mà sau đó còn trở thành thiếp của Tiểu Hầu Gia và sinh con cho hắn. Một năm sau khi nàng qua đời, mãn tang kì, Tiểu Hầu Gia liền cưới biểu muội làm vợ kế và cùng nhau có ba người con.
Con trai của nàng, kể từ sau khi biểu muội sinh con trai đầy tháng, liền bắt đầu bị cảm lạnh và sốt cao. Phải vất vả chữa trị nhiều tháng mới khỏi, nhưng không bao lâu lại đổ bệnh. Tình trạng kéo dài mấy tháng khiến cơ thể ngày càng yếu đi, cuối cùng không thể cứu chữa và qua đời.
Sau khi trở thành linh hồn, nguyên chủ mới biết được nguyên nhân thật sự. Bà vú chăm sóc con trai nàng, dưới sự chỉ đạo của vợ kế, thường xuyên đợi đến nửa đêm rồi lén mở cửa sổ, kéo chăn của đứa trẻ, khiến thằng bé bị cảm lạnh triền miên. Trong thời gian bệnh nặng, những hành động này vẫn tiếp tục, dẫn đến cái chết không thể tránh khỏi của con trai.
Nhìn con trai mình rời khỏi thế gian, linh hồn của nguyên chủ gần như phát điên. Nàng gào thét trong vô vọng, nhưng tất cả đều vô dụng. Cậu bé đã đi xa mãi mãi, không thể cứu vãn.
Chưa dừng lại ở đó, chỉ một thời gian ngắn sau, con gái chưa đầy hai tuổi của nàng bị nha hoàn dẫn ra bên hồ chơi. Lợi dụng lúc không ai để ý, nha hoàn lén lút bỏ đi. Con bé không có ai trông coi, trượt chân ngã xuống nước mà chẳng ai đến cứu. Linh hồn của nguyên chủ đứng bên cạnh, gào khóc đến khản giọng, nhưng không ai nghe thấy. Chỉ đến khi nha hoàn quay lại, phát hiện không thấy cô bé đâu, mọi người mới nháo nhào tìm kiếm. Nhưng khi vớt được từ dưới hồ lên, đứa trẻ đã không còn cứu được nữa.
Nguyên chủ quỳ gối bên cạnh thi thể lạnh giá của con gái, nước mắt rơi như máu, nhìn tiểu hầu gia và vợ kế từng bước tiến lại gần. Nàng hướng về phía họ, gào lên đầy oán hận:
"Thẩm Tường Vũ!! Tôn Mạn Văn!! Tại sao? Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy? Ta nhất định phải khiến các ngươi trả giá đắt! Cả đời này không được chết tử tế!"
Chính nhờ lòng oán hận đó, linh hồn của nguyên chủ sinh ra luồng oán khí mạnh mẽ, thu hút sự chú ý của hệ thống. Hệ thống lập tức liên lạc với nàng ấy, ký kết thỏa thuận. Nguyện vọng của nguyên chủ là khiến chồng và biểu muội vợ kế phải trả giá cho những tội ác họ gây ra, đồng thời bảo vệ hai đứa con của mình được bình an trưởng thành và có một cuộc sống tốt đẹp.
Nhiệm vụ hiện tại mà hệ thống giao cho là dạng nhiệm vụ "bảo vệ con cái". Việc khiến những kẻ đã làm hại nguyên chủ phải trả giá chỉ là phần đi kèm.
Quá trình hệ thống truyền ký ức diễn ra nhanh chóng. Lý Huyên Huyên tiếp nhận toàn bộ nội dung chỉ trong tích tắc. Vừa xong, bên ngoài đã vang lên tiếng đập cửa “phanh, phanh, phanh”. Âm thanh đó lập tức khiến cô nhớ đến thế giới trước đây, khi phải đối mặt với tang thi phá cửa.
Dù đầu óc còn choáng váng, nhưng vì nhiệm vụ, Lý Huyên Huyên cố gắng gượng dậy. Cô liếc nhanh bộ quần áo trên người, thấy không có gì bất thường.
Để giữ tỉnh táo, cô cắn mạnh vào đầu lưỡi, sau đó bấm mạnh vào đùi. Cơn đau giúp tinh thần cô trở nên minh mẫn hơn. Lập tức, cô đứng dậy, lặng lẽ núp sau cánh cửa.
Lý Huyên Huyên đang thở gấp thì bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, hòa cùng tiếng hét lớn:
“Người đâu! Mở cửa! Ta muốn xem kẻ nào dám làm bẩn thanh danh của hầu phủ!”
Ngay sau đó là tiếng xô đẩy mạnh mẽ. Chỉ sau vài lần , cửa phòng bật mở. Đồng thời, Lý Huyên Huyên lập tức sử dụng dị năng của mình.
Không sai, cô đã hỏi qua hệ thống và xác nhận rằng dị năng tinh thần của mình cũng theo cô đến thế giới này. Dù đang sử dụng cơ thể của nguyên chủ, nhưng cô vẫn có thể kích hoạt dị năng.
Trước mắt cô là một nhóm người ồn ào xông vào, nhắm thẳng về phía giường. Nhân lúc không ai chú ý, Lý Huyên Huyên cúi thấp người, rón rén lách ra khỏi cửa, rồi nhanh chóng bước về phía ngoài sân.
Quả nhiên, bên ngoài còn vài nha hoàn và bà tử đứng canh. Nhưng nhờ dị năng tinh thần, Lý Huyên Huyên khiến bản thân trở nên vô hình trước mắt họ. Tuy vậy, cô không dám nán lại lâu, bởi vì dị năng của cô hiện tại chỉ ở cấp độ một. Bình thường có thể duy trì 15 phút, nhưng với cơ thể yếu ớt này, thời gian chắc chắn sẽ giảm đi.
Cô hiểu rõ cần hành động nhanh gọn, vì thế sau khi rời khỏi sân một đoạn, cô tìm một góc khuất không người và hiện hình trở lại.
Gió lạnh thổi qua làm cô tỉnh táo hơn. Lý Huyên Huyên bắt chước dáng đi của nguyên chủ, hướng về đại sảnh nơi tổ chức tiệc đầy năm của tiểu thư. Trên đường, mỗi nha hoàn và bà tử gặp cô đều cúi chào: “Thiếu phu nhân.”
Trong lòng họ, tuy có chút thắc mắc vì hôm nay thiếu phu nhân lại đi một mình. Thường ngày, luôn có một đại nha hoàn đi theo như Đông Anh hoặc Hạ Tuyết. Nhưng hôm nay, có lẽ vì bận rộn chuẩn bị cho yến tiệc, nên không ai đi cùng cô.
Khi đến đại sảnh, số người bên trong vẫn chưa đông lắm. Những người ở đây dường như không liên quan đến vụ việc vừa xảy ra, phần lớn là hạ nhân và chủ tử đang bận rộn chuẩn bị cho buổi tiệc.
Đúng lúc này, Hạ Tuyết dẫn bà vú và cô con gái nhỏ của Lý Huyên Huyên đến. Cô chọn một chỗ ngồi, vừa trêu đùa cô bé trong bộ đồ mới xinh xắn, vừa lấy trái cây trên bàn ăn ngấu nghiến.
Không thể trách được, cô đói muốn chết! Hơn nữa, việc sử dụng dị năng cũng tiêu hao không ít sức lực. Chiếc bụng trống rỗng của cô đã kêu réo từ lâu.
Sau khi ăn xong ba quả táo và hai đĩa điểm tâm, đám người vừa đi “bắt gian” rốt cuộc cũng quay trở lại đại sảnh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo