Chương trước
CHƯƠNG 18: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái
CHƯƠNG 8: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 9: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái Chương 10: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái Chương 11: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái Chương 12: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 13: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 14: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 15: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 16: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 17: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 18: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 19: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 20: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 21: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 22: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 23: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 24: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 25: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 26: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 27: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái
setting
Chương sau

Từ khi Tôn Mạn Văn quyết tâm dàn dựng chuyện sảy thai, mục tiêu chính của nàng ta chính là Lý Huyên Huyên – người luôn đè đầu cưỡi cổ nàng ta.

Nhưng kỳ lạ thay, từ khi nàng ta nảy ra ý định ấy, Lý Huyên Huyên chẳng bao giờ lại gần, mỗi lần gặp mặt đều cách xa ít nhất ba thước.

Khi nàng ta cố tình tiến lại gần, đối phương lại trốn nhanh hơn cả thỏ, thoắt cái đã biến mất.

Những lần hiếm hoi có cơ hội tiếp cận, xung quanh lại đông đảo chủ tử cùng nha hoàn, nàng ta đâu dám ra tay trước mặt nhiều người như vậy?

Thế nên chuyện này đành tạm gác lại, khiến Tôn Mạn Văn càng thêm nóng lòng. Nàng ta còn nghi ngờ không biết Lý Huyên Huyên có phát hiện điều gì hay không, nhưng chẳng cách nào kiểm chứng.

Hôm nay là tiệc đầy tháng của con trai của Thẩm Tường An và một di nương.

Dù chỉ là tiệc nhỏ, nhưng khách mời đều đã tề tựu, không khí vô cùng náo nhiệt.

Trong một góc khuất, Đông Anh ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tôn Mạn Văn – kẻ được hầu phu nhân cho phép ngồi cùng bàn với Lý Huyên Huyên.

Mấy ngày qua, nàng ta day dứt khôn nguôi, nỗi đau mất con, nỗi uất ức vì chân tướng không thể phơi bày, cứ như lưỡi dao cứa nát tâm can từng ngày.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ, nở nụ cười thỏa mãn của Tôn Mạn Văn, tim nàng ta quặn thắt, chỉ muốn xé tan vẻ hào nhoáng đáng ghét ấy.

Cuối cùng, cơ hội cũng đến.

Chẳng hiểu sao, Tôn Mạn Văn bỗng ngã sóng soài như bị Lý Huyên Huyên gạt chân, máu tươi thấm đỏ váy áo rồi loang dần trên sàn.

Tôn Mạn Văn kêu thét: "Thiếu phu nhân! Sao ngài lại cố ý đẩy ngã ta?!"

"Bụng ta... đau quá! Con của ta!"

"Tiểu hầu gia cứu ta! Cứu lấy con của ta!"

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến Lý Huyên Huyên chưa kịp phản ứng, để Tôn Mạn Văn toại nguyện.

Nhưng không sao, dù gì nàng đã chuẩn bị sẵn bằng chứng vạch trần trò giả dối này, nên bình tĩnh đáp:

"Tôn di nương, nơi đông người như thế này mà ngươi dám bịa chuyện? Con trai ta đã tròn một tuổi, khỏe mạnh lanh lợi."

"Ngươi vì phu quân khai chi tán diệp, ta cũng mừng thay cho ngươi, cớ gì ta phải hãm hại ngươi? Ta rảnh rỗi không có việc gì làm hay sao?"

Lúc này hệ thống nhắc nhở: "Đông Anh đứng bên kia, thần sắc có chút quái dị, ngài nên cẩn thận."

Vì thế, Lý Huyên Huyên tạm gác bằng chứng sang một bên, quyết định quan sát tình hình trước.

Dù mọi người đều tin tưởng Lý Huyên Huyên bảy phần, nhưng việc Tôn Mạn Văn ngã xuống chảy máu là sự thật, nen không ai dám tùy tiện lên tiếng.

Thẩm Tường Vũ vội chạy tới, quỳ xuống đỡ lấy Tôn Mạn Văn, mặt đau đớn:
"Mạn Văn, ngươi sao thế?"
"Gọi đại phu! Mau gọi đại phu tới đây!"

Tôn Mạn Văn ủy khuất dựa vào ngực Thẩm Tường Vũ, khóc lóc: "Biểu ca... con của ta..."

Thẩm Tường Vũ ngẩng lên, trừng mắt Lý Huyên Huyên: "Lý thị! Ngươi thật độc ác! Đến cả đứa trẻ chưa chào đời cũng không buông tha! Tâm địa ngươi sao có thể đen tối như vậy..."

Chưa dứt lời, Đông Anh đột nhiên xông lên từ đám đông. Trước khi mọi người kịp nhìn rõ, nàng ta đã dùng trâm trên tay rạch hai nhát vào hai bên mặt Tôn Mạn Văn.

Tôn Mạn Văn gào thét: "Đau quá! Mặt ta! Mặt ta đau quá!"

Chưa kịp mọi người phản ứng, Đông Anh lại chuyển hướng, đâm mấy nhát vào bụng Tôn Mạn Văn, khiến nàng ta kêu thảm thiết không ngừng.

Đông Anh vừa đâm vừa gào: "Là ngươi! Chính ngươi hại con ta! Ngươi chưa từng mang thai! Đồ yêu tinh độc ác! Ta phải hủy dung ngươi! Ha ha ha ha!"

Thẩm Tường Vũ chậm nửa nhịp mới hoàn hồn, hất mạnh Đông Anh ra.

Đông Anh ngã sóng soài nhưng vẫn điên cuồng gào thét: "Con ơi! Nương đã báo thù cho con rồi! Kẻ hại con sẽ phải chết không toàn thây!"

Lúc này, gia đinh mới chạy tới, dùng dây thừng trói nghiến Đông Anh lại.

Nhìn Tôn Mạn Văn mặt đầy máu kêu thảm thiết, Thẩm Tường Vũ tức giận quay sang trừng mắt nhìn Lý Huyên Huyên, quát lớn:
"Lý thị, Đông Anh là người của ngươi, đây có phải do ngươi sắp đặt không?"

——Trời ạ, đúng là loại đàn ông vô dụng, gặp chuyện là đổ lỗi cho phụ nữ.

"Tiểu hầu gia, ngài không thể đổ oan cho ta như vậy, ta chưa từng sắp đặt gì cả."
"Ngài và Tôn di nương cần phải nói lý lẽ, nãy giờ Tôn di nương vu cáo ta hại nàng ngã, giờ ngài lại vu khống ta xúi giục người hành hung."
"Các người nói năng phải có chứng cứ, ta oan ức còn hơn cả Đậu Nga!"

Bên kia Tôn Mạn Văn tình cảnh quá thảm thương, Thẩm Tường Vũ không thèm để ý Lý Huyên Huyên, lập tức sai người đưa nàng đến noãn các gần đó.

Khi đám người khiêng Tôn Mạn Văn đi rồi, Yến thị đang xem náo nhiệt bỗng kêu lên:
"Mọi người mau nhìn xem, dưới đất có cái túi gì kỳ lạ quá, sao vẫn còn chảy máu vậy?"

Mọi người cúi xuống xem, phát hiện chỗ Tôn Mạn Văn vừa ngã có một vật hình quả trứng nằm trên đất, máu đã chảy gần hết, chỉ còn lại một lớp da nhăn nheo.

Lý Huyên Huyên nhanh chóng chạy đến trước mặt Hầu phu nhân:
"Mẫu thân, ngài xem, chứng cứ rõ ràng ngay đây rồi, con dâu không hề cố ý làm Tôn di nương ngã."
"Hơn nữa con dâu nghi ngờ Tôn di nương đã lừa dối mọi người, nàng căn bản chưa từng mang thai!"
"Mẫu thân, ngài không thể vì Tôn di nương là cháu ngoại mà thiên vị, con dâu đã vì tiểu hầu gia sinh con đẻ cái nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, xin ngài hãy minh oan cho con!"

Dù không muốn tin, nhưng Hầu phu nhân cũng đoán được Tôn Mạn Văn có lẽ đã giả vờ có thai, nên không còn hậm hực như trước.

Bà nắm tay Lý Huyên Huyên, nói:
"Con dâu, những việc con làm hàng ngày mẫu thân đều thấy rõ, ta sẽ không để con chịu oan ức."
"Con hãy chăm sóc Dương Nhi và Nguyệt Nhi cho tốt, chúng tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì."

"Con dâu hiểu rõ."

Với bọn trẻ, Lý Huyên Huyên đã tính toán kỹ càng. Thẩm Lệnh Nguyệt còn nhỏ nên không được đưa tới. Còn Thẩm Lệnh Dương tuy có đến nhưng nàng đã dặn dò bảo mẫu đưa đi nơi khác chơi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.

Về phần Đông Anh, sau khi bị tra khảo dã man với đủ loại cực hình, chẳng bao lâu đã tắt thở.

Nhưng trong lời khai cuối cùng, nàng khăng khăng nhận hết tội lỗi, nói rằng do căm thù Tôn Mạn Văn mà ra tay, hoàn toàn không liên quan đến Lý Huyên Huyên. Giữ lại một chút trung thành cuối cùng dành cho nguyên chủ đến hơi thở cuối cùng.

Tôn Mạn Văn may mắn được cứu kịp thời, tuy giữ được mạng nhưng trên mặt có 2 vết sẹo dài, cũng vĩnh viễn mất đi khả năng sinh nở.

Đồng thời, nàng ta cũng đánh mất chỗ dựa lớn nhất.

Có lẽ vì giận nàng ta giấu diếm chuyện giả có thai, hoặc vì dung nhan xấu xí khiến hắn chán ghét, Thẩm Tường Vũ sau khi nàng bình phục chẳng thèm bước chân vào phòng nàng ta nữa.

Nhưng hắn cũng vì thế mà oán giận Lý Huyên Huyên, dù Đông Anh không khai ra nàng. Thẩm Tường Vũ vẫn cho rằng nàng có dính líu, nên đối xử với nàng ngày càng lạnh nhạt.

Hầu phu nhân thấy vậy đã khuyên bảo nhiều lần nhưng vô ích.

Cuối cùng, bà quyết định chủ động sắp xếp cho Thẩm Tường Vũ nạp thêm hai tiểu thiếp.

Một trong số đó là Tần thị - tiểu thư khuê các nết na, dung mạo lại giống Tôn Mạn Văn đến lạ kỳ, khiến Thẩm Tường Vũ vô cùng sủng ái.

Có lẽ tình cảm thật sự đã chuyển dịch, Thẩm Tường Vũ đối đãi Tần thị còn hơn cả Tôn Mạn Văn ngày trước.

Chương trước
CHƯƠNG 18: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái
CHƯƠNG 8: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 9: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái Chương 10: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái Chương 11: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái Chương 12: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 13: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 14: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 15: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 16: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 17: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 18: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 19: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 20: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 21: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 22: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 23: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 24: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 25: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 26: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái CHƯƠNG 27: Xuyên thành Hầu phủ Thiếu phu nhân, ngược tra nam, nuôi con cái
Chương sau

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.03453 sec| 2419.375 kb