Chương trước
setting
Chương sau

“Thiếu phu nhân, người phải dậy , nếu không sẽ trễ giờ đến thỉnh an Hầu phu nhân mất.”

Mơ mơ màng màng bị Hạ Tuyết đánh thức, được nàng hầu hạ hạ mặc quần áo, rửa mặt, tới tận khi ngồi trước bàn trang điểm, Lý Huyên Huyên mới dần tỉnh táo lại.

“009, mấy giờ rồi, giá trị sức khỏe của ta đã được khôi phục chưa?”

“Ký chủ, hiện tại là 6 giờ 20 phút, vừa rồi Hạ Tuyết gọi ngài dậy lúc 6 giờ, giá trị sức khỏe của ngài hiện là 6.3 .”

"Được rồi, cái chế độ dậy sớm thỉnh an này thật đáng ghét."

Thấy Hạ Tuyết chuẩn bị đánh má hồng lên mặt mình, Lý Huyên Huyên vội ngăn lại, tự tay quệt một lớp phấn dày . Lớp phấn trắng toát khiến khuôn mặt trông như nữ quỷ, thậm chí môi cũng được phủ chút phấn, làm người khác nghĩ nàng đang thiếu máu trầm trọng..

Nhìn thiếu phu nhân "hành hạ" gương mặt mình, Hạ Tuyết lo lắng hỏi: "Thiếu phu nhân, không phải ngài luôn nói buổi sáng trang điểm phải tinh tế để giữ thể diện sao? Hôm nay mặt ngài trông sắc khí không tốt lắm."

Lòng Hạ Tuyết bất an, nhớ lại hôm qua Đông Anh bị phạt đòn. Cảnh tượng đó như hồi chuông cảnh báo, nhắc nhở nàng phải hầu hạ chủ tử cẩn thận hơn.

"Không sao đâu." Nhìn gương mặt trắng bệch của mình trong gương, Lý Huyên Huyên hài lòng gật đầu. "Đôi khi yếu thế một chút cũng tốt. Chỉ chăm lo bề ngoài thì có ý nghĩa gì? Quan trọng là bên trong phải thoải mái."

"Dạ, thiếu phu nhân."

Hạ Tuyết dù không hiểu ý tứ của chủ tử nhưng vẫn khẽ đáp.

Sờ bụng thấy đói, Lý Huyên Huyên hỏi: "Có đồ ăn không?"

Hạ Tuyết cảm thấy thiếu phu nhân hôm nay như biến thành người khác, nhưng vẫn vội trả lời: "Chủ tử, ngày thường trước khi thỉnh an ngài ít khi ăn sáng, nên phòng bếp không chuẩn bị bữa sáng. Hiện giờ chỉ còn chút điểm tâm, nếu ngài muốn ăn, nô tỳ sẽ mang lên ngay."

"Được, đi đi."

Trong ký ức, Lý Huyên Huyên biết rõ nguyên chủ trông như thế nào, nhưng nàng không phải nguyên chủ, nên cũng chẳng cần thiết phải bắt chước mọi hành động và phản ứng giống như nguyên chủ.

Dù trong lòng Hạ Tuyết có thắc mắc, nhưng nàng cũng chỉ là một hạ nhân, không có quyền quyết định điều gì.

Vì thế, Lý Huyên Huyên cứ làm mọi việc theo ý mình.

Ăn xong một đĩa điểm tâm, bụng no được khoảng năm phần, nàng dẫn theo Hạ Tuyết đi đến chính phòng Hinh Xa Các để thỉnh an Hầu phu nhân.

Đến nơi vừa đúng giờ, không sớm cũng không muộn, hầu hết mọi người đều đã có mặt.

Lý Huyên Huyên ngồi xuống vị trí thường ngày của mình, cầm tách trà trên bàn nhấp một ngụm, tiện thể đưa mắt quan sát xung quanh.

Nhìn lướt qua mọi người, nàng nhận ra rằng phần lớn chủ tử ở đây đều có ngoại hình ưa nhìn, mỗi người đều có nét đẹp hoặc khí chất riêng, rất hiếm thấy người béo.

Đương nhiên, những người khác cũng kín đáo quan sát nàng. Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ ngoài có phần mệt mỏi, thần sắc hơi hoang mang, kết hợp với những tin đồn nghe được từ ngày hôm qua, chẳng ai muốn đến gây chuyện với nàng lúc này.

Khi Hầu phu nhân xuất hiện và ngồi xuống, mọi người lần lượt theo trình tự thỉnh an. Sau đó, buổi dạy bảo bắt đầu.

“Lý thị, hôm qua thật may không gây ra chuyện lớn, nếu không thì thể diện của Hầu phủ chúng ta biết để vào đâu!”

Vốn định nghiêm khắc nói vài câu, nhưng khi thấy Lý Huyên Huyên sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như sắp khóc đến nơi, Hầu phu nhân liền dịu giọng hơn một chút:

“Hiện tại chuyện cũng đã xảy ra rồi, nhưng sau này ngươi phải cẩn thận hơn trong mọi việc. Nữ nhân trong hậu trạch chúng ta không thể dễ dàng gặp mặt ngoại nam, ngay cả mấy gã sai vặt trong phủ, nếu muốn phân phó chuyện gì thì cũng phải để nha hoàn truyền lời. Ban đầu ta và Hầu gia còn bàn tính giao quyền quản gia cho ngươi, nhưng giờ xem ra để sau hẵng nói.”

Lúc này, Lý Huyên Huyên đã rơi nước mắt, nhưng không bật khóc thành tiếng, chỉ lặng lẽ lau lệ nơi khóe mắt bằng khăn tay.

Hầu phu nhân dời ánh nhìn sang những người khác, giọng nghiêm nghị:
“Những lời này cũng dành cho các ngươi. Nữ nhân trong hậu trạch, mỗi bước đi đều không thể sai. Phải luôn giữ đúng bổn phận của mình.”

“Vâng, phu nhân.”

“Vâng,......”

Thấy mọi người đều đồng thanh trả lời, Lý Huyên Huyên cũng vội vàng bày tỏ thái độ:

“Mẫu thân, chuyện ngày hôm qua, con dâu thực sự không hiểu rõ tại sao lại xảy ra như vậy. Với con dâu mà nói, có lẽ là do làm việc mệt mỏi, đầu óc hơi choáng váng nên mới nghỉ tạm một lúc trước khi đến yến hội. Ai ngờ Đông Anh, nha hoàn này vốn thường ngày khá ổn trọng, hôm qua lại gây ra chuyện như vậy. Con dâu đã nghiêm khắc dạy bảo Đông Anh, sau này nhất định sẽ cẩn trọng hơn trong lời nói và hành động, không để xảy ra sai sót như thế nữa.”

“Ừm, việc quản giáo bọn hạ nhân, không thể quá dễ dãi. Nếu bọn họ đã gây ra những chuyện tai họa như vậy, ngày thường cần phải răn đe và dạy dỗ nhiều hơn.”

Sau khi dặn dò mọi người thêm vài câu, bầu không khí nhìn chung vẫn giữ được sự hòa thuận.

Sau buổi thỉnh an, như lệ thường, ai nên rời đi thì rời đi, ai nên ở lại thì ở lại. Thường ngày, Lý Huyên Huyên vẫn hay ở lại hầu Hầu phu nhân dùng bữa sáng, nhưng hôm nay nhìn sắc mặt nàng không tốt, Hầu phu nhân liền hỏi thăm vài câu.

Lý Huyên Huyên chỉ nói rằng tối qua vì lo lắng về những chuyện này mà mất ngủ, không muốn để mẫu thân phải phiền lòng thêm.

Vì thế, Hầu phu nhân liền bảo Lý Huyên Huyên trở về nghỉ ngơi, để con dâu của vợ lẽ là Yến thị ở lại hầu hạ dùng bữa.

Trên đường trở về, Hạ Tuyết không ngừng suy nghĩ về ý tứ của chủ tử. Dường như nàng đã hiểu được một phần, nhưng vẫn còn nhiều điều chưa thông suốt. Dù sao, nàng chỉ là một nha hoàn, những chuyện của chủ tử không nên suy nghĩ quá nhiều. Chủ tử nói thế nào thì chính là như vậy, tránh đi vào vết xe đổ của Đông Anh bị phạt trượng ngày hôm qua!

Khi trở lại Ninh Tiêu Các, Lý Huyên Huyên vừa thưởng thức bữa sáng phong phú, vừa trò chuyện với hệ thống.

“009, giá trị sức khỏe của ta hiện tại vẫn là 6.3 sao?”

“Đúng vậy, ký chủ, ngài cần nghỉ ngơi nhiều hơn mới có thể hoàn toàn hồi phục.”

Bỗng nhiên, một âm thanh vang lên trong đầu Lý Huyên Huyên:

“Leng keng... Hệ thống tổng hợp phán định: Vì ký chủ là người mới, hệ thống xem xét việc ngài là tay mơ. Nhưng Ký chủ đã cải thiện tình cảnh hiện tại đến một mức độ đáng kể, hệ thống đặc biệt thưởng 1 mét khối không gian tĩnh tùy thân. Chỉ có thể sử dụng trong thế giới nhiệm vụ, giữ trạng thái đóng băng ở thế giới thực.”

“Wow, không gian tùy thân sao? Lại còn là không gian tĩnh, thế này có thể trữ rất nhiều đồ ăn ngon! Nhưng tại sao chỉ có 1 mét khối, keo kiệt quá! Hơn nữa lại chỉ có thể dùng trong  thế giới nhiệm vụ, 009, cái này cũng quá hạn chế rồi!”

“Ký chủ, xin chú ý, đây là phần thưởng dành cho người mới được hệ thống tổng hợp phán định, chỉ có một lần duy nhất. Sau này, việc mở rộng không gian sẽ phụ thuộc vào mức độ hoàn thành nhiệm vụ và cần dùng điểm tích lũy để đổi. Để sử dụng không gian này trong thế giới hiện thực, ký chủ cần đạt cấp bậc nhất định rồi đổi bằng điểm tích lũy.”

“Nếu như ta không tránh được việc bị vu oan, phần thưởng này sẽ không có đúng không?”

“Đúng vậy. Hơn nữa, nhiệm vụ của thế giới đầu tiên – nhiệm vụ nuôi dưỡng con cái – phải hoàn thành toàn bộ mới có thể chính thức trói định và trở thành chủ nhân của hệ thống. Nếu ký chủ không hoàn thành nhiệm vụ này, hệ thống sẽ phán định ký chủ không phù hợp. Sau đó, ký chủ sẽ được đưa về thế giới hiện thực và hệ thống sẽ hủy trói buộc để tìm kiếm người mới.”

“Ra là vậy, sao ngươi không nói sớm?”

“Phần thưởng cho người mới này được xem là nhiệm vụ ẩn. Chỉ khi hoàn thành mới có thể mở khóa quyền hạn này.”

“Được rồi. Ăn xong, ta sẽ đi cải thiện hảo cảm của hai đứa trẻ, xem có tiến triển gì không. Phải nói, thật may là nguyên chủ không nắm giữ quyền quản gia, nếu không thì những ngày này chắc chắn sẽ chẳng dễ dàng gì, ta tuyệt đối không muốn nhận cái quyền quản gia đó.”

Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo

0.20422 sec| 2415.375 kb