Kêt thúc tiệc tối, Thẩm Tường Vũ cùng Lý Huyên Huyên trở về chính phòng tại Ninh Tiêu Các.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho 2 đứa nhỏ, chỉ còn lại Thẩm Tường Vũ và Lý Huyên Huyên ngồi trong thính đường.

Thẩm Tường Vũ chột dạ mở miệng: "Chuyện hôm nay ta đã nghe nói, chúng ta thành hôm 6 năm, vẫn luôn là một đôi thần tiên quyến lữ, làm sao nàng có thể lén lút dan díu với một hạ nhân sau lưng ta được. Ta vẫn luôn tin nàng.

"Ân, đa tạ tiểu hầu gia đã tín nhiệm thiếp thân, thiếp thân đã điều tra rồi, hẳn chỉ là trùng hợp thôi." Nói xong liền gọi Hạ Tuyết đang đứng canh cửa bên ngoài vào: "Đi gọi Đông Anh tới đây."

Trong thời gian đợi Đông Anh tới, Lý Huyên Huyên uống vài ngụm trà tiêu thực, lúc tiệc tối ăn hơi nhiều bây giờ bụng vẫn còn khó chịu.

Mà Thẩm Tường Vũ ngồi cạnh lại có phần đứng ngồi không yên, tuy rằng mọi chuyện là một tay hắn bày ra, nhưng lúc Đông Anh thực sự đi làm nhiệm vụ, hắn vẫn thấy hối hận cùng do dự.

Bây giờ chuyện không thành, hắn có phần nhẹ nhàng thở ra nhưng nhớ đến biểu muội mà mình tâm tâm niệm niệm thì lại có chút buồn bã.

Sau đó lại sợ Đông Anh nói bậy, nếu mọi chuyện bị phanh phui thì đừng trách hắn đổ hết tội lỗi nên đầu nàng ta.

Thẩm Tường Vũ đang tính toán trong lòng thì Hạ Tuyến đã dẫn người tới, còn nàng ấyi lui ra bên ngoài canh cửa.

Đông Anh cũng thức thời, vừa tới liền quỳ gối thỉnh tội với Lý Huyên Huyên: "Thiếu phu nhân, nô tỳ thật sự không hề làm gì cả, nô tỳ chỉ đỡ ngài đến nội thất nghỉ ngơi sau đó lập tức chạy đi tìm đại phu, ngài nhất định phải tin tường nô tì!"

"À? Nghĩa là ngươi không hề cho ta uống trà mê dược, làm ta đầu váng mắt hoa?" Lý Huyên Huyên bình tĩnh đâm cho Đông Anh một đao.

Sợ tới mức Đông Anh ngây ngẩn cả người, chỉ có thể máy móc hướng Lý Huyên Huyên dập đầu, kêu: "Không có, nô tỳ không có, thỉnh thiếu phu nhân minh giám. Ngài là cơm ăn áo mặc của nô tỳ, mười mấy năm tình cảm của chúng ta sao nô tỳ có thể làm bậy."

Đông Anh vừa dập đầu vừa khóc lên.

“Phải không? Nói như vậy, không phải ngươi đem ta đang hôn mê đưa vào giường, rồi đóng cửa đi luôn sao?”

Đông Anh vừa nghe vậy, trong lòng liền bắt đầu cân nhắc. Rốt cuộc thì thiếu phu nhân có biết hay không biết chuyện này? Tim nàng ta đập thình thịch, chẳng lẽ phải khai ra tiểu hầu gia?

Nhưng tiểu hầu gia mới là chủ nhân của hầu phủ, nếu khai ra tiểu hầu gia, thiếu phu nhân liệu có tin không? Nếu tin, cũng chẳng làm gì được tiểu hầu gia, mà nàng ta còn mất đi niềm tin của hai người chủ tử, phỏng chừng đó cũng là một con đường chết.

Nếu là nguyên chủ, chắc chắn sẽ không giữ được bình tĩnh, sẽ tra hỏi những nha hoàn có mặt ở đây, chất vấn họ vì sao lại làm như vậy. Nhưng hiện giờ, thân thể này là của Lý Huyên Huyên, người xuyên qua từ thời kỳ tang thi mạt thế. Một người chưa từng trải qua tình yêu, chỉ quan tâm đến việc ăn uống và hoàn thành nhiệm vụ của mình. Lý Huyên Huyên rất ổn định về mặt cảm xúc.

Mặc dù Lý Huyên Huyên có thể dùng tinh thần lực của mình để quấy rối suy nghĩ của Đông Anh, khiến nàng ta phải nói ra sự thật, nhưng nàng cảm thấy hiện tại chưa phải lúc. Trò hay chỉ mới bắt đầu, nếu vạch trần chân tướng quá sớm thì chẳng còn gì thú vị nữa.

Thẩm Tường Vũ, vì che giấu sự chột dạ, vẫn tiếp tục uống trà, nhưng khi nghe Lý Huyên Huyên hỏi tiếp, hắn liền bị nước trà làm cho ho sặc sụa.

“Khụ… Khụ… Khụ… Huyên Huyên, chắc chắn không phải như vậy đâu. Ngươi xem, nha hoàn này hầu hạ ngươi mười mấy năm, ta luôn nhìn nàng tận tâm tận lực, vì ngươi tính toán hết mọi chuyện, sao có thể hãm hại ngươi được? Làm như vậy nàng ta có được lợi lộc gì đâu?”

Lý Huyên Huyên nghe xong, khẽ mỉm cười, nhìn Thẩm Tường Vũ, làm bộ làu bàu nói: “Đúng vậy, sao nàng ta lại làm vậy chứ?”

Thẩm Tường Vũ bị câu nói của Lý Huyên Huyên làm cho cả bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng hắn nhanh chóng trấn tĩnh lại, nói: “Chắc chắn không phải như vậy. Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, việc hạ dược là không tồn tại. Huyên Huyên, chắc chắn là nàng quá vội vã với việc tổ chức yến hội, đầu óc choáng váng, nên mới không không nhìn thấy gã sai vặt. Sau đó gã mới mơ màng đi vào phòng và bị phát hiện. Cái này hoàn toàn không liên quan gì đến nàng ta. Hiện giờ gã sai vặt đã bị bán đi, những bà tử cũng đã bị dạy dỗ, sẽ không còn ai dám nói lung tung nữa.”

Lý Huyên Huyên bình tĩnh nghe Thẩm Tường Vũ nói xằng nói bậy, khi hắn nói xong, nàng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nghe phu quân nói như vậy, hình như cũng có lý.”

Lý Huyên Huyên chờ một hơi thở dài, quan sát biểu cảm chột dạ của hai người, rồi mới nói tiếp: “Nhưng chuyện này thực sự là do Đông Anh làm ta mất mặt. Mẫu thân và nương của ta đều không vui vì chuyện này, nên đã dặn ta phải quản giáo thật nghiêm.”

“Vậy thì, phạt Đông Anh hai mươi trượng, ba tháng bổng lộc, giáng chức thành nhị đẳng nha hoàn, sau đó điều về hầu hạ ta đi.”

Phạt bổng lộc và giáng chức thành nhị đẳng nha hoàn vẫn có thể chấp nhận, nhưng đánh trượng thật sự quá mất mặt. Đông Anh ngẩng đầu muốn xin tha, nhưng nhìn thấy Lý Huyên Huyên đang cười như không cười và cái nhìn lạnh lẽo từ tiểu hầu gia, nàng ta chỉ có thể cúi đầu nhận lỗi: “Tạ thiếu phu nhân, nô tỳ nhận phạt.”

“Được rồi, đi xuống đi.”

Lý Huyên Huyên suy nghĩ trong lòng, chủ tử trong thời đại này có quyền lực rất lớn, hạ nhân phải luôn cẩn thận nghe lời, chỉ cần làm sai là sẽ bị phạt, từ phạt tiền đến đánh trượng đều có thể chịu đựng. Chủ tử có quyền làm gì tùy ý.

Tuy nhiên, làm chủ tử cũng không hoàn toàn an toàn. Nguyên chủ, dù là chủ tử của hầu phủ này, vẫn bị hãm hại, bị bôi nhọ, cuối cùng chết trong giường bệnh mà không thể bảo vệ được con cái của mình.

Lý Huyên Huyên đang suy nghĩ về những điều này thì bên cạnh, Thẩm Tường Vũ đã không thể ngồi yên. Hắn nói: “Nha hoàn này quản lý không tốt, làm việc thiếu trách nhiệm, suýt nữa làm mất thể diện của hầu phủ. Theo ta, hình phạt như vậy là nhẹ rồi. Nếu không, nàng ta đáng lẽ đã bị bán ra ngoài.”

Lý Huyên Huyên trong lòng cười lạnh, này không phải chuyện tốt của hắn sao, nàng muốn giữ lại cái  nhược điểm này, ngày sau cho bọn họ tự cắn xé nhau.

Nhưng cuối cùng nàng chỉ ôn hòa đáp lại: “Nha đầu này thực sự đã hầu hạ ta từ nhỏ, mẹ nàng ta cũng làm việc ở nhà ta, nên thể diện vẫn phải cho. Để nàng ta nghỉ ngơi một thời gian, nếu tốt lên thì ta sẽ xem xét có nên gọi nàng ta quay lại không.”

“Phu nhân, tính tình của nàng quá dịu dàng, đối với hạ nhân luôn luôn mềm mỏng. Tuy nhiên, đó cũng là lý do ta coi trọng nàng.”

Thấy Lý Huyên Huyên không trách móc Đông Anh, cũng không truy cứu việc này liên quan đến mình, Thẩm Tường Vũ trong lòng nhẹ nhõm, rồi cười nói: “Ta đi xem Dương Nhi, hôm nay sẽ ở ngoại viện nghỉ ngơi, không cần giữ cửa cho ta.”

“Ân, phu quân.”

Lý Huyên Huyên đứng dậy tiễn Thẩm Tường Vũ, rồi lại ngồi xuống uống trà. Không lâu sau, hạ tuyết dẫn Đông Anh đến, cung kính chào Lý Huyên Huyên.

Lý Huyên Huyên quan sát kỹ Đông Anh. Nàng và Đông Anh rất giống nhau, chỉ cách nhau hai tuổi, trước đây làm nhị đẳng nha hoàn, làm việc rất cẩn thận. Trong trí nhớ của nguyên chủ, Đông Anh chưa từng làm chuyện xấu. Nhưng trước mắt, nàng sẽ quan sát thêm xem sao.

Nếu nói trước đây, Đông Anh là một nha hoàn trung thành, rất được nguyên chủ tin tưởng và trọng dụng, vì vậy nàng ấy mới không phòng bị uống nước trà đã bị hạ dược, cuối cùng bị đẩy vào tử lộ.

 

0.36155 sec| 2411.383 kb