Lý Huyên Huyên lập tức đau đầu, chỉ có tên thuốc mà không có công dụng chi tiết, lấy về cũng chẳng biết dùng thế nào.
"009, thật không thể dùng điểm tích lũy đổi tạm kỹ năng y dược sao?"
Hệ thống lạnh lùng đáp: "Không được."
"Được rồi."
Nàng đành gọi tiểu nhị lại tra hỏi, nhưng hắn cũng chỉ biết lơ mơ, xét cho cùng hắn cũng không phải đại phu chuyên nghiệp.
Lý Huyên Huyên đổi cách, hỏi hệ thống: "009, những thuốc này có cái nào hữu dụng với ta không?"
"Xin lỗi ký chủ, không có dữ liệu cơ bản để đối chiếu, không thể kết luận. Ngài xem cuốn y thư kia, hệ thống đã quét và thu thập thông tin, nhưng không có dữ liệu về những viên thuốc này."
"Ở đây có một lọ 'Ngũ Độc Tán', chính là thứ Hồng Nhuỵ đã bỏ vào thuốc của ngài hôm nay."
"Được, lấy nó trước."
Trong rương có vài lọ, nàng cầm thêm hai lọ dự phòng.
Về phần các loại độc dược, nàng lấy hết, trong đó có một thứ đặc biệt là Hợp Hoan Tán, nàng cũng lấy một nửa.
Sau đó, nàng lại khống chế tiểu nhị khóa lại rương thuốc, cất chìa khóa về chỗ cũ.
Vốn định rời đi, nhưng Lý Huyên Huyên vẫn không bỏ từ ý định, tiếp tục hỏi:
"Ở đây có thuốc ảnh hưởng đến sinh dục không?"
Không ngờ, tiểu nhị cười khẽ, nói: "Có gói thuốc này, 'Ma Thành Phấn', uống trực tiếp được, sắc lên uống cũng được, hoặc làm thành túi thơm đeo bên người cũng có hiệu quả. Dành cho nam giới, nhưng phải dùng lâu dài mới thấy rõ tác dụng."
Trên gói thuốc không ghi chữ, Lý Huyên Huyên không nhận ra loại dược liệu nào, nhưng thấy còn khoảng 10 gói, nàng nghi ngờ hiệu quả của nó.
"Có thuốc khiến nữ giới vô sinh không?"
"Dành cho nữ giới thì chủ yếu là thuốc hoạt huyết, dùng lâu sẽ dẫn đến vô sinh. Nếu đã có thai thì dễ sảy thai."
"Hôm nay bán hết rồi, phải đợi ngày mai đại phu tới phối thuốc."
Lý Huyên Huyên nghe xong, nhíu mày, có vẻ phải tìm dịp khác quay lại.
"Có thuốc làm chậm kinh nguyệt không?"
"Phải đợi đại phu điều chế."
"Có thuốc mê không?"
"Loại này chỉ phối cho gia súc dùng, liều lượng rất lớn."
"Người dùng được không?"
"Được, nhưng phải giảm liều đi."
Thế là nàng vơ luôn một gói thuốc mê to đùng.
Xem xét kỹ lưỡng, không phát hiện sơ hở gì, Lý Huyên Huyên lặng lẽ rời hiệu thuốc. Dùng tinh thần lực điều khiển tiểu nhị đóng cửa, đẩy hắn về phòng ngủ, đồng thời xóa mờ ký ức của hắn.
Sáng mai dậy chắc chẳng nhớ gì đâu.
Trong không gian, nàng dành riêng một góc cất giữ các loại dược phẩm, cẩn thận ghi chú từng thứ để tránh nhầm lẫn khi sử dụng.
Đường về Ninh Tiêu Các mồ hôi ướt đẫm lưng áo. Đêm khuya không có phương tiện, đành phải lội bộ. Vừa đi nàng vừa thở dài não nề:
"Nhớ xe đạp, xe máy, ô tô bốn bánh...quá"
Đã gần 12 giờ đêm, thấy nha hoàn trực đêm ngủ say như chết, nàng tự múc nước ấm rửa mặt qua loa rồi nằm vật ra giường, bắt đầu buổi "tâm sự đêm khuya" với hệ thống:
"009, bên hệ thống có phương tiện giao thông không?"
" Điểm tích lũy không đủ, không thể đổi."
"Hừ... Không thể ưu tiên phát điểm tích lũy trước à? Ra vài nhiệm vụ ngắn hạn cho ta kiếm điểm đi!"
"Nhiệm vụ đã phát: Dưỡng bệnh - Kết hôn - Sinh con. Mời ký chủ hoàn thành!"
"Này mà nhanh cái gì! Cái nào chẳng mất cả chục năm! Sao không trực tiếp cho ta 'đại pháp tăng tốc thời gian' luôn đi?"
Hệ thống: "......" (im lặng phản kháng)
Sáng hôm sau, Lý Huyên Huyên cảm thấy không thể cứ nằm ì ra giả bệnh mãi được, bèn quyết định ra ngoài hoạt động chút ít.
Sau khi dùng bữa sáng xong, nàng bắt đầu đi dạo quanh sân viện để tiêu hóa. Nàng lo sợ nếu cứ ăn mà không vận động sẽ dẫn đến béo phì, làm mất đi khuôn mặt xinh đẹp của mình - điều này sẽ khiến nàng ghét bỏ chính mình mỗi khi soi gương.
Việc nàng đi dạo trong sân tuy không có gì to tát, nhưng lại khiến các nha hoàn, bà tử trong viện xôn xao bàn tán:
"Không phải nói thiếu phu nhân sắp không qua khỏi rồi sao?"
"Thiếu phu nhân này trông khỏe mạnh quá chừng, ai lại ác độc đến mức bảo sắp phải lo việc tang lễ thế không biết!"
Bên kia, Tôn Mạn Văn và Hồng Nhuỵ nhận được tin cũng vô cùng bối rối.
Tôn Mạn Văn: "Hồng Nhuỵ, ngươi có chắc đã bỏ độc vào ấm thuốc của nàng ta không?"
Hồng Nhuỵ: "Thập phần chắc chắn. Tiểu thư, nô tỳ đã hỏi kỹ tiểu nha hoàn sắc thuốc rồi mới tìm cơ hội bỏ vào."
"Vậy... Hay là mua nhầm thành thuốc bổ rồi?"
"Dạ... Nô tỳ chỉ biết vị đại phu kia nói đây là Ngũ Độc tán, người khỏe mạnh uống vào còn sống được vài ngày, người ốm yếu thì chỉ một hai ngày là..."
"Vậy sao bây giờ lại thế này? Sau khi uống thuốc của chúng ta, nàng ta lại càng khỏe hơn trước, không những xuống giường được mà còn đi dạo nữa?"
"Tiểu thư, nô tỳ nghe nói có người trước khi chết bỗng nhiên tỉnh táo lạ thường, gọi là... hồi quang phản chiếu. Thiếu phu nhân có phải đang như vậy không?"
"Ừm... Cũng có thể lắm. Đợi ngày mai xem sao!"
Thế rồi ngày hôm sau, Lý Huyên Huyên thậm chí còn khỏe khoắn đến thỉnh an Hầu phu nhân. Nàng tươi cười rạng rỡ, trông còn hoạt bát hơn cả ngày thường.
Tôn Mạn Văn trong lòng có quỷ, chẳng dám nhìn thẳng, chỉ liếc qua một cái đã vội vàng quay đi chỗ khác.
Lý Huyên Huyên thầm cười với hệ thống: "Nhìn kìa, cái bộ dạng sợ hãi của ả!"
"Ký chủ, xin tập trung vào nhiệm vụ chính - nuôi dưỡng con cái!"
"Hai em bé này không phải đang phát triển tốt sao? Hôm qua vừa kiểm tra xong."
Sau khi thỉnh an, Lý Huyên Huyên muốn ở lại hầu hạ Hầu phu nhân dùng bữa sáng nhưng bị từ chối, bà bảo nàng về tĩnh dưỡng. Hầu phu nhân nói bà không phải loại mẹ chồng độc ác, miễn nàng cứ 10 ngày thỉnh an một lần là được.
Trong giây phút đó, Lý Huyên Huyên chợt nhận ra Hầu phu nhân ngoài việc thiên vị con trai và cháu gái ra, thực ra không phải người quá khó tính.
Nhưng điều này không ngăn được quyết tâm của Lý Huyên Huyên.
Về đến Ninh Tiêu Các, nàng lập tức ẩn thân rời sân, nhờ hệ thống hỗ trợ tránh mặt gia nhân, lẻn đến sân của Tôn Mạn Văn - may mà chỉ cách hai sân.
Thời gian ẩn thân chỉ khoảng 3 phút, nên phải hành động nhanh chóng.
Qua hệ thống, nàng biết được hai chủ tớ đang trò chuyện trong phòng, ấm trà và chén để ở bàn ngoài.
Lý Huyên Huyên nhanh chóng tiếp cận, thấy trong ấm đang pha trà hoa, không phải nước lã , quả là tới ông trời cũng giúp nàng.
Nàng lấy ra một lượng thuốc mê cỡ ngón tay đổ vào chén trà, suy nghĩ một chút rồi thêm cả Ngũ Độc tán vào, sau đó khéo léo đổ thêm nước trà vào, dùng đũa khuấy đều cho tan.
Nhìn bề ngoài gần như không thể phát hiện ra.
Thu đũa vào không gian, nàng nhanh chóng rời đi.
Nhờ tinh thần lực và hệ thống hỗ trợ, Lý Huyên Huyên thuận lợi trở về phòng.
Còn kết quả thế nào, chỉ có thể nhờ hệ thống theo dõi rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo