Lâm Vân Dật ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ, chuyên tâm tu luyện.
Xung quanh đệm hương bồ bày đầy linh thạch, hắn không ngừng vận chuyển linh lực, linh lực trong linh thạch nhanh chóng bị rút ra, dung nhập vào cơ thể.
Trong khoảng thời gian này, việc kinh doanh của cửa hàng Lâm gia không tệ, túi tiền của tu sĩ Lâm gia đều có chút rủng rỉnh.
Gần đây, Lâm Vân Dật đã tạo ra không ít thu nhập cho gia tộc, nhận được không ít tiền hoa hồng.
“Rầm” một tiếng, cửa bị tông mạnh mở ra, Lâm Vân Tiêu đứng ở cửa nói: “Tam ca, tam ca, mau lên, nhị ca đã về rồi.”
Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Tiêu, lạnh lùng nói: “Đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, vào phòng phải gõ cửa, gõ cửa biết chưa?”
Lâm Vân Tiêu: “Được, được, lần sau đệ sẽ chú ý.”
Lâm Vân Dật tức giận nói: “Lần sau rồi lại lần sau, đệ không cảm thấy lần sau của đệ có hơi nhiều sao? Nếu ngày nào đó, đệ cũng lỗ mãng như vậy trước mặt đại tu sĩ, coi chừng bị đánh thành tàn phế đấy.”
Lâm Vân Tiêu có chút xấu hổ gãi đầu nói: “Đệ sẽ sửa cửa lại cho huynh.”
Lâm Vân Dật: “Biết điều như vậy là tốt đấy.”
Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, nói: “Tam ca, gần đây ánh mắt của phụ thân nhìn đệ có chút kỳ lạ.”
Bởi vì Lâm Vân Dật đã chỉ điểm cho Lâm Vân Tiêu thay đổi công pháp, chuyển sang tu luyện Hỏa Diễm Quyết, cho nên, hình tượng của Lâm Vân Dật trong lòng Lâm Vân Tiêu còn cao lớn hơn cả phụ thân và lão tổ trong tộc.
Lâm Vân Dật khoanh tay trước ngực, lười biếng nói: “Phụ thân hẳn là đang rối rắm.”
Lâm Vân Dật cảm thấy mình hẳn là không đoán sai, tứ đệ ngu ngốc đúng là Song linh căn Lôi, Hỏa.
Căn cơ của Lâm gia quá cạn, một quyển công pháp hệ Lôi cũng không có, công pháp hệ Hỏa cũng chỉ có công pháp sơ cấp thích hợp cho Luyện Khí kỳ.
Lúc này, phụ thân hẳn là đang vui mừng vì tiểu tứ có thiên phú tuyệt thế, lại vừa buồn rầu vì gia tộc không thể cung cấp cho đệ ấy hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.
Nhị ca là đệ tử Ngự Thú Tông, nhị ca về nhà thăm người thân, phụ thân đại khái là lại động tâm muốn đưa tiểu tứ vào tông môn.
Câu chuyện bắt đầu từ khi nữ chính gia nhập tông môn, theo lý mà nói, nhị ca Lâm Vân Võ gia nhập tông môn trước nữ chính, nhưng trong sách hình như không có bất kỳ ghi chép nào về nhị ca.
Lâm Vân Dật hy vọng, tình huống này là do nhị ca không có quan hệ gì với nữ chính, chứ không phải là đã sớm chết non.
Lâm Vân Tiêu: “Tam ca, huynh đang nghĩ gì vậy?”
Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Tiêu, nghiêm túc hỏi: “Tiểu tứ, đệ có muốn đến Ngự Thú Tông không?”
Lâm Vân Tiêu: “Tam ca có đi không?”
Lâm Vân Dật lắc đầu, nói: “Với tư chất của tam ca, Ngự Thú Tông sẽ không nhận.”
Lâm Vân Tiêu: “Vậy đệ không đi, tam ca ở đâu, đệ liền ở đó.”
Lâm Vân Dật thở dài, nói: “Thôi, chúng ta đi thôi.”
Lâm Vân Dật thầm nghĩ: Tiểu tứ không đi cũng tốt, nam nữ chính đều ở Ngự Thú Tông, một ngọn núi không thể có hai hổ, với thiên phú của tiểu tứ, nếu gia nhập tông môn, nhất định sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nam nữ chính, nói không chừng còn sẽ trở thành phản diện.
Lúc Nhị ca Lâm Vân Võ 5 tuổi đã được đưa đến Ngự Thú Tông, khi hắn được sinh ra, nhị ca đã được đưa đến Ngự Thú Tông tu luyện, vẫn luôn không có cơ hội gặp mặt.
Có câu nói thế này, “Nước trong tông môn sâu như biển”, tông môn vì muốn gia tăng lòng trung thành của các đệ tử, đều nhận đệ tử từ khi còn rất nhỏ, sau khi gia nhập tông môn, sẽ có một đoạn thời gian rất dài, các đệ tử đều không được rời khỏi tông môn.
Lâm Vân Võ rời nhà đã gần 7 năm, sau khi thăng cấp Luyện Khí tầng bốn, bước vào Luyện Khí trung kỳ, mới xin được phép về thăm nhà.
Đại ca và nhị ca là huynh đệ sinh đôi, hai người lớn lên cực kỳ giống nhau, so với đại ca hào hoa phong nhã, nhị ca lại có thêm vài phần oai hùng.
Lâm Vân Dật đoán, sự khác biệt này có lẽ là do linh căn của hai người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo