Phủ thành, cửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên.

Một đứa nhỏ khoảng sáu, bảy tuổi đang cầm bánh bông lan gặm.

Cửa hàng luyện khí Nguyệt Xuyên chỉ là một cửa hàng luyện khí bình thường ở phủ thành, chủ cửa hàng là một đôi phu thê Luyện Khí Sư.

Chủ cửa hàng Giang Khanh Xuyên, có tu vi Luyện Khí tầng bảy.

Bà chủ cửa hàng Diệp Tịnh Nguyệt, có tu vi Luyện Khí tầng sáu.

Đứa nhỏ đanng gặm bánh chính là con của hai người bọn họ - Giang Nghiên Băng, là Ngũ linh căn, có tu vi Luyện Khí tầng hai.

Diệp Tịnh Nguyệt nhìn Giang Khanh Xuyên, nói: “Nghe nói, loại bánh bông lan này là do Lâm gia bán, mà người nghĩ ra loại bánh này chính là đứa nhỏ Ngũ linh căn kia của Lâm gia.”

Giang Khanh Xuyên: “Đứa nhỏ Ngũ linh căn kia của Lâm gia, nghe nói là một đứa trẻ rất thông minh.”

Giang Khanh Xuyên là người của chi thứ Giang thị, chi này của ông có chút quan hệ với lão tổ Giang Hào của Giang gia, nhưng quan hệ cũng đã rất xa.

Tu vi của Giang Khanh Xuyên và Diệp Tịnh Nguyệt cũng không yếu, phu thê hai người nương tựa lẫn nhau, tuy rằng cuộc sống không quá giàu có, nhưng cũng không tệ.

Diệp Tịnh Nguyệt: “Cầu lông lúc trước, nghe nói cũng là do đứa nhỏ đó nghĩ ra.”

Giang Khanh Xuyên: “Thật là một đứa nhỏ lợi hại.”

Giang Khanh Xuyên kinh doanh cửa hàng luyện khí, khi cầu lông vừa xuất hiện, liền khiến ông chú ý.

Thứ này làm rất đơn giản, cũng không có tác dụng gì lớn, nhưng bởi vì được làm từ lông Linh Kê, miễn cưỡng cũng có thể coi như là một nữa pháp khí.

Đối với rất nhiều hậu duệ của người tu chân không có linh căn, thứ này có lực hấp dẫn rất lớn.

Tuy rằng cầu lông không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng lại mang đến cho Lâm gia không ít khách hàng, nghe nói, có rất nhiều thương nhân đến Lâm gia mua cầu lông với số lượng lớn, sau đó mang đến những thành trì khác để bán.

Tuy rằng cầu lông chỉ là một món đồ chơi nhỏ, nhưng lại giúp ích không nhỏ cho việc kinh doanh của Lâm gia.

Gia chủ Giang gia đã từng hỏi ông, có thể bắt chước Lâm gia làm cầu lông không?

Làm cầu lông không khó, khó chính là khống chế chi phí.

Lâm gia nuôi rất nhiều Linh Kê, có thể dễ dàng có được một lượng lớn nguyên liệu, còn Giang gia bọn họ lại không được, nếu tốn một lượng lớn linh thạch để mua lông Linh Kê, hiển nhiên là không đáng.

Theo Giang Khanh Xuyên biết, hình như Giang gia cũng đã thử nuôi gà, nhưng bởi vì chi phí nuôi gà tương đối cao, số lượng đàn gà rất khó tăng lên, nuôi được một nửa, liền bỏ dở.

Diệp Tịnh Nguyệt: “Hình như đứa nhỏ đó và Giang Đàm Nhi có hôn ước.”

Giang Khanh Xuyên: “Nghe nói là như vậy, nhưng hình như Giang gia không quá bằng lòng.”

Diệp Tịnh Nguyệt: “Giang Đàm Nhi là Song linh căn Hỏa, Mộc, khó trách Giang gia lại không bằng lòng.”

Giang Khanh Xuyên: “Phản ứng của lão tổ Lâm gia có chút kỳ lạ, lão tổ Lâm gia cũng không có tặng lễ vật gì để duy trì quan hệ, giống như là không coi trọng đứa cháu dâu này vậy.”

Diệp Tịnh Nguyệt: “Có lẽ lão tổ Lâm gia biết thái độ của Giang gia, cho nên không muốn cưỡng cầu.”

Giang Khanh Xuyên: “Phản ứng của lão tổ Lâm gia có chút kỳ lạ, theo lý mà nói, ông ấy không nên dễ dàng từ bỏ hôn ước này mới đúng.”

Diệp Tịnh Nguyệt cười nói: “Linh căn cũng không đại diện cho tất cả.”

Giang Khanh Xuyên: “Nói cũng đúng, suy nghĩ của những nhân vật lớn này, không phải là người như chúng ta có thể đoán được.”

Giang Khanh Xuyên nhìn Giang Nghiên Băng, cười hỏi: “A Nghiên, con thấy vị của bánh bông lan này thế nào?”

Giang Nghiên Băng: “Ăn rất ngon, con thích.”

Giang Khanh Xuyên: “Tiểu tam của Lâm gia hình như là một đứa nhỏ rất đặc biệt, đáng tiếc, nó quanh năm suốt tháng đều ở trên núi Thanh Khê, rất ít khi xuống núi, nếu không, có thể gặp mặt một lần.”

Diệp Tịnh Nguyệt: “Tiểu tử đó cũng là Ngũ linh căn, không biết tu vi thế nào.”

Giang Khanh Xuyên có chút đắc ý nói: “Hẳn là chậm hơn Nghiên Băng một chút, tuy rằng tiểu tử đó rất thông minh, nhưng Nghiên Băng nhà chúng ta chính là kỳ tài tu luyện.”

Diệp Tịnh Nguyệt: “Sao chàng biết người ta không phải là kỳ tài tu luyện?”

Giang Khanh Xuyên: “Làm gì có nhiều kỳ tài như vậy chứ? Nghiên Băng nhà chúng ta tuyệt đối là đặc biệt.”

Giang Nghiên Băng vừa gặm bánh bông lan, vừa nghe cha mẹ nói chuyện, trong lòng theo bản năng có chút tò mò về Lâm Vân Dật.

-------------------------

0.11967 sec| 2386.258 kb