Đoàn người của Lâm Viễn Kiều vô cùng nổi bật.
Lâm Viễn Kiều đi đầu, rất nhiều tu sĩ đều chào hỏi ông.
Lâm gia có mở mấy cửa hàng ở Phủ Thanh Hà, chuyên bán Linh Kê, trứng Linh Kê, bánh “Thăng Tiên Vấn Đỉnh” cùng các loại mỹ thực khác, việc buôn bán cũng không tệ lắm.
Nghe nói Lâm Vân Võ đã thăng cấp Luyện Khí tầng bốn, về nhà thăm người thân, mấy tu sĩ quen biết đều khen ngợi ông sinh được hai đứa con trai tài giỏi.
Khuyết Nguyệt được giấu trong tay áo của Lâm Vân Võ, có vẻ rất hưng phấn.
Mọi người đến phường thị của Phủ Thanh Hà, trong phường thị người đến người đi, cũng có không ít tán tu đang bày hàng bán.
Lâm Vân Võ liên tục chọn bảy, tám món đồ, Lâm Viễn Kiều hiếm khi hào phóng như vậy, liền mua tất cả những thứ mà hắn chọn trúng.
Những người bày hàng bán ở phường thị, hiếm khi gặp được một vị khách hàng lớn như vậy, liền sôi nổi tiến lại gần, khen Lâm Viễn Kiều là một người cha tốt, đối với con cái thật hào phóng.
Lâm Vân Võ: “Phụ thân, nhân duyên của người thật tốt.”
Lâm Viễn Kiều: “Cũng tạm được.”
Lâm Vân Tiêu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hôm nay, phụ thân giống như một tên coi tiền như rác vậy, cho dù nhân duyên không tốt, cũng nói thành tốt. Ngày thường, những người này đều gọi phụ thân là kẻ keo kiệt.”
Nghe vậy, Lâm Vân Võ có chút kinh ngạc.
Lâm Viễn Kiều trừng mắt nhìn Lâm Vân Tiêu, cũng gõ đầu hắn một cái.
Lâm Vân Tiêu ôm đầu, buồn bực nói: “Phụ thân, người lại đánh con! Con cũng đâu có nói sai.”
Lâm Viễn Kiều thẹn quá thành giận nói: “Thằng nhóc khốn kiếp, phụ thân ngươi sẽ trở thành kẻ keo kiệt, chẳng lẽ trách nhiệm chỉ là của một mình ta thôi sao?”
Lâm Viễn Kiều nhìn Lâm Vân Dật và Lâm Vân Văn, nếu nói đến keo kiệt, vẫn là tiểu tam lợi hại nhất, còn lão đại, chính là kẻ cổ vũ, tiểu tam chỉ đâu, lão đại đánh đó.
Trước đây, tuy rằng danh tiếng của ông không tốt lắm, nhưng cũng không kém đến mức này, sau khi mẫu thân của Giang Đàm Nhi đến xin bánh “Thăng Tiên Vấn Đỉnh” nhưng không được, biệt danh “kẻ keo kiệt” của ông mới càng ngày càng vang xa.
Lâm Vân Dật: “Còn mấy cửa hàng nữa, chúng ta nhanh chóng đi xem đi, xem xong, cũng có thể về nhà sớm một chút.”
Lâm Viễn Kiều: “Cũng được.”
-------------------------------
Mọi người ở Phủ Thanh Hà đi dạo một vòng, sau khi Lâm Viễn Kiều tiêu hết 3000 linh thạch mang theo, liền quay trở về.
Cả nhà Lâm gia tụ tập lại một chỗ, kiểm tra chiến lợi phẩm.
Hôm nay ra ngoài một ngày, bọn họ đều nghe theo sự chỉ huy của bọ ngựa Kim Ngọc, bảo mua gì thì mua cái đó, bây giờ chính là lúc kiểm tra chiến lợi phẩm.
Lâm Vân Võ nhìn Lâm Vân Dật, nói: “Tam đệ, Khuyết Nguyệt bảo ta tặng thứ này cho đệ.”
Lâm Vân Võ tặng Lâm Vân Dật hai cái giá cắm nến hình hoa sen bằng vàng, lúc đầu, hắn cho rằng Khuyết Nguyệt chọn giá cắm nến là vì muốn ăn vàng, nhưng không ngờ, là muốn tặng người.
Lâm Vân Dật nhìn hai giá cắm nến bằng vàng, như suy tư gì đó, rồi nói: “Nhị ca, thứ này đã đưa cho ta rồi, chính là của ta, huynh không được hối hận đấy.”
Lâm Vân Võ: “Chỉ cần tam đệ vừa ý là tốt rồi, đã đưa cho đệ, tự nhiên là của đệ.”
Lâm Vân Dật: “Nếu đã như vậy, ta liền nhận lấy.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo