Lâm Vân Dật tốn nửa tháng, rốt cuộc cũng làm ra bánh kem.

Lâm Vân Văn nhìn ba cái bánh kem, có chút kích động nói: “Tam đệ, đây là loại bánh ngọt tinh tế mà đệ nghiên cứu sao? Thoạt nhìn đúng là rất xinh đẹp.”

Lâm Vân Dật gật đầu, nói: “Đúng vậy, huynh xem loại bánh này đi, một tầng tiếp nối một tầng, có thể đặt tên là bánh “Từng Bước Thăng Cấp”, có thể dụ dỗ mấy tu sĩ đang bị kẹt ở bình cảnh đến mua, cầu mong may mắn.”

Mắt Lâm Vân Tiêu sáng lấp lánh nói: “Loại bánh này trông rất đẹp, chắc chắn sẽ bán chạy.”

Lâm Vân Văn: “Bánh “Từng Bước Thăng Cấp”, cái tên này hình như không được sang trọng cho lắm.”

Lâm Vân Dật: “Vậy theo đại ca thì nên đặt tên gì mới tốt?”

Lâm Vân Văn suy nghĩ một chút, rồi nói: “Hay gọi là bánh “Thăng Tiên Vấn Đỉnh” đi.”

Lâm Vân Tiêu vỗ tay nói: “Hay quá, hay quá! Cái tên này rất hay.”

Lâm Vân Dật có chút hoài nghi hỏi: “Thăng Tiên? Cái tên này có tốt không?”

Lâm Vân Tiêu: “Đệ cảm thấy rất tốt, có thể thành tiên, rất may mắn!”

Nhìn đôi mắt sáng rực của Lâm Vân Văn và Lâm Vân Tiêu, Lâm Vân Dật bất đắc dĩ gật đầu, nói: “Vậy được rồi, cứ đặt tên như vậy đi.”

Trong khoảng thời gian này, Lâm Vân Dật vẫn luôn nghiên cứu bánh kem, hiện tại đã làm được ba cái thành phẩm.

Ngoài mấy cái thành phẩm này ra, còn có không ít sản phẩm bị lỗi.

Mấy sản phẩm bị lỗi đều bị tu sĩ trong gia tộc xử lý sạch sẽ.

Lâm Vân Văn cũng từng nếm thử mấy sản phẩm lỗi đó, tuy rằng hình dáng không được đẹp mắt, nhưng vẫn rất ngon, hơn hẳn bánh ngọt mà Bát Trân Phường bán rất nhiều.

Lâm Vân Tiêu nhìn Lâm Vân Dật, hỏi: “Huynh thấy định giá như thế nào?”

Lâm Vân Dật cân nhắc một chút, rồi nói: “200 linh thạch một cái đi.”

Lúc làm bánh kem có dùng không ít linh sữa bò, còn dùng một ít linh quả để trang trí, chi phí cũng không thấp.

Chỉ là, phủ thành gần Lâm gia cũng không quá phồn hoa, nếu bán quá mắc, e là sẽ không có ai mua.

Lâm Vân Văn gật đầu, nói: “Được.”

Lâm Vân Văn bỏ mấy cái bánh kem vào túi trữ vật, túi trữ vật có tác dụng bảo quản rất tốt, để thêm vài ngày cũng hoàn toàn không có vấn đề.

---------------------------

Bánh “Thăng Tiên Vấn Đỉnh” có tạo hình độc đáo, hương vị ngọt ngào, vừa được bày bán, liền được rất nhiều tu sĩ yêu thích, rất được hoan nghênh.

Tu sĩ ở những phủ thành xung quanh, cũng nghe danh tìm đến.

Lâm Viễn Kiều xem sổ sách, kinh ngạc nói: “Lợi nhuận ròng tháng này đã hơn 1 vạn linh thạch?”

Thẩm Thanh Đường lộ ra vẻ mặt cổ quái nói: “Bánh “Thăng Tiên Vấn Đỉnh” của tiểu tam bán rất chạy, ngay cả tu sĩ ở những phủ thành xung quanh cũng đến mua.”

Lâm Viễn Kiều vừa có chút vui mừng, lại vừa có chút hổ thẹn nói: “Ta làm phụ thân, nhưng lại dính phúc của nó.”

Lâm Bắc Vọng có ám thương trong người, ngày thường rất ít khi ra tay, Lâm Viễn Kiều thỉnh thoảng sẽ đi săn yêu thú, kiếm thêm thu nhập cho gia đình.

Lâm Viễn Kiều phát hiện, tốc độ kiếm tiền của mình quá chậm, so với tam nhi tử, kém xa.

Thẩm Thanh Đường: “Tiểu tam có phát tiền công cho lão đại và lão tứ.”

Lâm Viễn Kiều: “Lão đại và lão tứ thật có phúc, tiểu tam nổi tiếng là người hào phóng.”

Thẩm Thanh Đường có chút ngượng ngùng nói: “Tiểu tam ra tay rộng rãi, còn hào phóng hơn mẫu thân của nó rất nhiều.”

Tâm trạng của Thẩm Thanh Đường có chút phức tạp, trước đây, đại nhi tử vẫn luôn giúp nàng trồng trọt, nàng cũng có phát tiền công.

Nhưng gần đây, đại nhi tử đã tìm được việc làm ở chỗ tiểu tam, chỉ sợ không bao lâu nữa, sẽ không còn coi trọng chút tiền công ít ỏi của nàng nữa.

Giúp tiểu tam làm việc, không chỉ có thể kiếm được nhiều linh thạch, mà còn được ăn ngon, so sánh với nhau, trồng trọt vất vả hơn nhiều.

Lâm Viễn Kiều: “Con cái đã lớn, cứ tùy bọn chúng đi, có thể kiếm tiền cũng là một loại bản lĩnh, nếu linh thạch chúng kiếm được đủ dùng, chúng ta cũng không cần phải cho thêm.”

Thẩm Thanh Đường: “Chàng nói cũng đúng.”

-------------------------------

0.39155 sec| 2385.969 kb