“Vàng cũng có thể miễn cưỡng coi là một loại tài liệu luyện khí cấp thấp, có thể tạm thời dùng làm thức ăn.”
“Nếu có cơ hội, hãy tìm một ít kim tài luyện liệu quý hiếm cho nó ăn, bọ ngựa Kim Ngọc có thể hấp thụ tài liệu luyện kim, cường hóa bản thân.”
“Đương nhiên, lúc này nó hơi yếu, đừng cho nó ăn quá nhiều một lần, tránh cho bị khó tiêu.”
“…”
Nghe Lâm Vân Dật nói xong, Lâm Vân Võ có chút kích động nói: “Thì ra là vậy, Khuyết Nguyệt không phải là bọ ngựa Đao Phong sao? Khó trách…”
Lâm Vân Dật: “Bọ ngựa Đao Phong sao có thể so sánh với Bọ ngựa Kim Ngọc được, lần này, nhị ca đúng là nhặt được bảo bối, e là ở Ngự Thú Tông cũng không có mấy con linh sủng có thể so sánh được với con này của nhị ca.”
Lâm Vân Tiêu nhìn phụ thân Lâm Viễn Kiều, nói: “Con bọ ngựa này lợi hại như vậy sao? Vậy mà vừa rồi phụ thân còn nói muốn đổi linh sủng nữa chứ, lần này, lại nhìn lầm nữa sao?”
Lâm Vân Võ nghe vậy, có chút nghi ngờ hỏi: “Lại?”
Lâm Viễn Kiều nhíu mày, không có giải thích với nhị nhi tử, vị trưởng bối thất học như ông, lại có thêm một chiến tích nữa rồi, biết vậy đã không mở miệng.
Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Võ, dặn dò: “Nhị ca, sau này huynh đừng có mang con bọ ngựa này ra cho người khác xem nữa, trước mặt người ngoài cứ nuôi nó như là bọ ngựa Đao Phong đi, Bọ ngựa Kim Ngọc là một loại bọ ngựa chuyên tìm bảo vật, nó lấy tài liệu luyện kim và linh ngọc làm thức ăn, cũng có thể giúp tìm kiếm tài liệu luyện kim và các loại linh ngọc trong thiên địa, nếu bị người khác nhìn thấu, khó tránh khỏi sẽ bị người ta thèm muốn.”
Lâm Vân Võ có chút mờ mịt gật đầu, nói: “A, ta đã biết! Đa tạ tam đệ đã nhắc nhở.”
Sau khi biết được thân phận thật sự của con bọ ngựa, ánh mắt của mọi người trong sảnh nhìn nó liền thay đổi.
Bọ ngựa Kim Ngọc là một loại yêu thú đặc biệt, rất hiếm thấy, mọi người không khỏi nhìn thêm vài lần.
Con bọ ngựa sau khi ăn hết nửa rương vàng, rốt cuộc cũng ăn no căng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm số vàng còn lại không buông.
Lâm Vân Dật nhìn Khuyết Nguyệt, lắc đầu nói: “Đừng ăn quá nhiều, đã tặng cho chủ nhân của ngươi rồi, sau này đều là của ngươi.”
Lâm Vân Dật thầm nghĩ: Nhị ca đây là bỏ đói linh sủng quá mức, khiến cho Khuyết Nguyệt hiện tại giống như quỷ chết đói đầu thai vậy, thật là đáng thương.
Khuyết Nguyệt liếc nhìn Lâm Vân Dật một cái, rồi mới đẩy rương bách bảo về phía Lâm Vân Võ.
Lâm Vân Võ nhìn dáng vẻ của Khuyết Nguyệt, trong lòng áy náy không thôi, đây là đã đói bụng bao lâu rồi?
Nếu sớm biết Khuyết Nguyệt thích ăn vàng, hắn đã sớm chuẩn bị nhiều hơn rồi, số lượng vàng dự trữ của tông môn cũng không ít, rất nhiều đệ tử của gia tộc người phàm khi về nhà thăm người thân, đều sẽ dùng linh thạch để đổi một ít vàng để dùng.
Lâm Vân Võ âm thầm cảm thán, lần này về nhà thăm người thân đúng là không uổng công, tam đệ quả nhiên là rất thông minh, đã giúp hắn giải quyết được phiền não.
Trước đây, khi ở tông môn, Lâm Vân Võ cũng từng nghe những người trong tộc đến thăm hắn ca ngợi tam đệ trí tuệ hơn người.
Trong tông môn cũng có không ít “thiên tài” do các gia tộc lớn chọn lựa ra đưa tới, lời khen tương tự, hắn cũng nghe không ít.
Cho nên trước đây, hắn cũng không quá để tâm, lúc này mới biết được lợi hại.
Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Võ, nói: “Nhị ca khó khăn lắm mới về một chuyến, như vậy đi, ta sẽ tự mình xuống bếp, làm một bữa tiệc để chúc mừng huynh trở về.”
Lâm Vân Võ vô cùng chờ mong nói: “Nghe nói, tay nghề của tam đệ rất giỏi, ta có lộc ăn rồi.”
-------------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo