Lâm Vân Văn: “Tam đệ, đây là tiền hoa hồng của đệ tháng này.”
Lâm Vân Dật dùng thần thức kiểm tra túi trữ vật trên tay, có chút kinh hỉ nói: “1000 linh thạch? Nhiều hơn tháng trước không ít nha! Tháng trước chỉ có 400.”
Lâm Vân Văn: “Bánh bông lan bán rất chạy, có rất nhiều tán tu mua về làm lương khô, còn có mấy thương đội lớn đặt một lượng lớn.”
Lâm Vân Dật: “Nghe cũng không tệ.”
Lâm Vân Văn vô cùng hâm mộ nói: “Tam đệ đúng là người tài giỏi!”
Hắn vất vả giúp mẫu thân trồng trọt, một năm cũng chỉ được 400 linh thạch, mà tam đệ mới 6 tuổi, một tháng đã có thu nhập 1000 linh thạch.
Năm hắn bằng tuổi tam đệ, sống rất chật vật.
Tam đệ lại không giống vậy, tuổi còn nhỏ đã là Thần Tài của Lâm gia, thật sự là người so với người sẽ tức chết người mà.
Tam đệ lợi hại như vậy, mà Giang gia lại không vừa mắt, đúng là không biết nhìn người.
Lâm Vân Văn: “Gần đây có khách đến thăm, là người của Giang gia.”
Lâm Vân Dật: “Người của Giang gia đến đây làm gì?”
Lâm Vân Văn: “Linh thạch động động lòng người, chắc là thấy chúng ta gần đây kiếm được không ít, nên ghen tị thôi.”
Lâm Vân Dật: “Lão cha không có tiết lộ chuyện gì chứ?”
Lâm Vân Văn: “Không có.”
Lâm Vân Dật: “Đại ca chắc chắn như vậy sao?”
Lâm Vân Văn bất đắc dĩ nói: “Cả ngày đệ đều dùng ánh mắt coi tiền như rác mà nhìn phụ thân, phụ thân đương nhiên là phải cẩn thận hơn rồi.”
Lâm Vân Dật: “Nếu vậy, đệ liền yên tâm. Nói đến chuyện này, e là bánh bông lan cũng sắp ế hàng rồi.”
Bánh bông lan bán rất chạy, đi theo con đường lợi nhuận ít nhưng bán số lượng nhiều.
Tu sĩ ở nơi này thích đồ vật mới mẻ, một khi mới mẻ qua đi, e là sẽ không còn hứng thú nữa.
Lâm Vân Văn: “Tuy rằng hiện tại việc buôn bán không bằng lúc trước, nhưng hẳn là còn có thể bán được thêm một thời gian nữa. Hơn nữa, cho dù có bị ế hàng cũng không sao, gần đây, số trứng Linh Kê tồn kho đã sắp tiêu thụ hết rồi.”
Lâm Vân Dật: “Vậy là tốt rồi. Đúng rồi, gần đây bên ngoài có lời đồn gì không?”
Lâm Vân Văn: “Đều là những lời ghen ghét, nói là loại bánh này quá thô ráp, không đủ tinh xảo.”
Lâm Vân Dật cười nhạo một tiếng, nói: “Tiền nào của nấy, đồ vật tinh xảo, giá tiền cũng sẽ cao hơn.”
Lâm Vân Văn: “Tam đệ nói đúng.”
Lâm Vân Dật xoa cằm, nói: “Cũng đúng, chỉ dựa vào bánh bông lan, đúng là có chút đơn điệu, thỉnh thoảng cũng cần phải cho ra mắt một ít sản phẩm tinh tế mới lạ, để mọi người mở mang tầm mắt.”
Lâm Vân Văn: “Tam đệ lại có chủ ý gì sao?”
Lâm Vân Dật: “Làm phiền đại ca tìm cho đệ một ít linh sữa bò tới đây.”
Lâm Vân Văn: “Chuyện nhỏ.”
Lâm Vân Dật: “Đa tạ đại ca.”
Lâm Vân Văn: “Khách sáo cái gì, nếu tam đệ có yêu cầu gì, cứ việc nói.”
------------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo