Đỉnh núi Thanh Khê…
Lâm Bắc Vọng lấy ra một ít mảnh vỡ của Linh Khí đã cất giữ nhiều năm.
Năm đó, Lâm Bắc Vọng đã tham gia trận chiến với Thiên Ma Giáo, cũng thu hoạch được một ít chiến lợi phẩm.
Phần lớn những thứ có phẩm chất tốt đều được bán cho tông môn, còn những thứ có phẩm chất không tốt, ông cũng không nỡ vứt bỏ, liền giữ lại.
Lúc này, biết Lâm Vân Võ đã ký kết khế ước với Bọ ngựa Kim Ngọc, Lâm Bắc Vọng liền lấy ra mấy thứ cất giữ này để cho nó lựa chọn.
Mảnh vỡ Linh Khí mà Lâm Bắc Vọng lấy ra có hơn 20 món, Bọ ngựa Kim Ngọc nhìn trúng hai món.
So với mảnh vỡ Linh Khí của Lâm Bắc Vọng, Bọ ngựa Kim Ngọc vẫn thích vàng hơn.
Rương vàng mà Lâm Vân Dật tặng nó, đã bị nó ăn sạch sẽ.
Lâm Viễn Kiều thấy Bọ ngựa Kim Ngọc thích ăn vàng, liền nhanh chóng tìm cho nó hai pho tượng bằng vàng.
Sau khi ăn hết ba rương vàng, lớp giáp xác của Bọ ngựa Kim Ngọc nhanh chóng cứng lại, toàn thân bọ ngựa tỏa sáng lấp lánh.
Trong trại nuôi gà, một luồng ánh sáng màu vàng kim chợt lóe lên, một con Linh Kê lập tức bị cắt đứt đầu.
Bọ ngựa Kim Ngọc rất nhanh liền nuốt chửng con Linh Kê vào bụng.
Lâm Vân Võ có chút ngượng ngùng nói: “Tam đệ, xin lỗi, ta không trông chừng nó cẩn thận.”
Lâm Vân Dật khoanh tay, nói: “Không sao, chỉ là một con Linh Kê thôi mà, trong nhà có rất nhiều, ta thấy nó trưởng thành không tệ, giết gà rất lưu loát, trình độ không kém gì đại ca.”
Lâm Vân Võ vô cùng đắc ý, nhe răng cười nói: “Đều là nhờ có tam đệ, ta đoán Khuyết Nguyệt hiện tại đã có chiến lực của Luyện Khí tầng ba, ta cũng không biết thì ra Khuyết Nguyệt lại lợi hại như vậy.”
Lâm Vân Võ nhìn Bọ ngựa Kim Ngọc đang tràn đầy sinh lực, chỉ cảm thấy tảng đá lớn đè nặng trong lòng đã biến mất, cả người đều thoải mái nhẹ nhõm.
Con linh sủng của hắn lúc này trông thật oai phong lẫm liệt, nếu như lần đầu tiên phụ thân nhìn thấy Khuyết Nguyệt là bộ dáng này, hẳn là sẽ không nhận nhầm nó thành bọ ngựa Đao Phong.
Lâm Vân Dật quan sát Khuyết Nguyệt một chút, rồi nói: “Trông cũng không tệ, bọ ngựa Kim Ngọc ngoài việc giỏi tìm bảo vật, còn giỏi che giấu khí tức và đánh lén, nếu như dùng tốt, có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.”
Lâm Vân Võ nghe vậy, trên mặt tràn đầy hưng phấn nói: “Thật sao? Ta đúng là nhặt được bảo bối mà.”
Lâm Vân Võ có chút kích động, chuyện hắn ký kết khế ước với một con “bọ ngựa tàn phế” đã truyền khắp tông môn, không thiếu bị đồng môn chê cười, nếu để những đồng môn đó biết được bộ mặt thật của Khuyết Nguyệt, chỉ sợ sẽ ghen tị chết mất.
Lâm Vân Dật chắp tay sau lưng, nói: “Cũng đã dưỡng được mấy ngày rồi, cũng đã đến lúc phải làm việc! Mang theo nó, để phụ thân dẫn chúng ta đến Phủ Thanh Hà xem thử năng lực của nó.”
Phủ Thanh Hà là phủ thành gần Lâm gia nhất, xung quanh phủ thành có mấy thế gia tu chân chiếm cứ.
Trong phủ thành, có không ít cửa hàng do thế gia tu chân mở, cũng có không ít tán tu đến đó bày quán.
Nghe vậy, Lâm Vân Võ cũng có chút chờ mong, Lâm Vân Dật nói Bọ ngựa Kim Ngọc có năng lực tìm bảo vật, nhưng vẫn chưa được thử nghiệm, có thể thực hành một chút cũng tốt.
Lâm Viễn Kiều cũng rất tò mò về năng lực của Khuyết Nguyệt, sau khi nghe được yêu cầu của Lâm Vân Võ, không nói hai lời, liền dẫn bốn huynh đệ đến phủ thành.
--------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo