Lâm Vân Dật nhíu mày, thầm nghĩ: Hình như lão gia tử rất thích Giang Đàm Nhi, vừa muốn gả cho lão tứ, lại muốn gả cho lão đại.
Trong nguyên tác, lão tổ đã bị Giang Đàm Nhi làm cho tức muốn hộc máu. Tuy rằng sức khỏe của lão tổ vốn dĩ không tốt, nhưng nếu không phải vì Giang Đàm Nhi, có lẽ lão tổ cũng có thể sống thêm vài năm nữa.
Không biết lão tổ chấp nhất như vậy để làm gì, may mà Giang gia mắt cao, không coi trọng nhà bọn họ.
Nhưng chuyện này cũng không thể trách lão tổ, nữ tu Song linh căn rất hiếm thấy, huống chi đối phương còn là Song linh căn Hỏa Mộc, nếu không gả vào Lâm gia, rất có thể sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của nhà khác.
Lâm Vân Dật nhìn Lâm Vân Tiêu, nói: “Chướng mắt lão tứ à!”
Nha đầu này đúng là không biết hàng, tuy rằng lão tứ có hơi ngốc, nhưng tư chất vẫn là rất cao, nếu sau này có thể được đến công pháp hệ Lôi, lão tứ liền có thể một bước lên trời.
Lâm Vân Tiêu thở phào nhẹ nhõm nói: “Chướng mắt cũng tốt, như vậy cũng không cần phải chia đùi gà cho nàng ta.”
Lâm Vân Dật liếc nhìn Lâm Vân Tiêu, nói: “Lão tứ đúng là không được, ngay cả đùi gà cũng không nỡ chia.”
Lâm Viễn Kiều liếc nhìn con thứ ba, thầm nghĩ: Tiểu tam đúng là không biết xấu hổ mới dám nói ra câu này, nó căn bản là không biết biệt danh keo kiệt của mình vang xa đến mức nào.
Lâm Vân Tiêu: “Tam ca, sao huynh có thể nói đệ như vậy? Đệ có gì mà không được chứ?”
Lâm Vân Dật không để ý đến Lâm Vân Tiêu đang kêu gào, tiếp tục nói: “Không ngờ ngay cả đại ca cũng không được coi trọng, đại ca là Song linh căn, cũng là nhân tài hiếm có.”
Lâm Vân Tiêu: “Đại ca đang bế quan, chuẩn bị đột phá Luyện Khí tầng sáu, nếu biết mình không được coi trọng, không biết có bị đả kích không?”
Lâm Vân Dật: “Đại ca không yếu đuối như vậy, chút chuyện nhỏ này, sẽ không đả kích được huynh ấy.”
Lâm Vân Tiêu: “Đại ca ưu tú như vậy, Giang gia đúng là không biết nhìn hàng.”
Lâm Viễn Kiều cười nói: “Không coi trọng cũng không có gì lạ, Giang gia vẫn luôn chê bai Lâm gia chúng ta nội tình mỏng.”
Trong lòng Lâm Viễn Kiều âm thầm cảm thấy may mắn, may mà Giang gia không coi trọng lão đại.
Không biết vì sao con thứ ba lại bài xích Giang Đàm Nhi như vậy. Nếu lão đại cưới vị con dâu này về nhà, đúng là có chút kỳ quái. Nếu không cẩn thận, rất có thể sẽ khiến huynh đệ bất hòa.
Lâm Vân Tiêu: “Nghe nói, nha đầu kia muốn làm Luyện Đan Sư, muốn trở thành Luyện Đan Sư cũng không phải chuyện dễ, nếu không cẩn thận sẽ táng gia bại sản.”
Lâm Viễn Kiều liếc nhìn Lâm Vân Tiêu, tuy rằng lão tứ có chút tùy tiện, nhưng lần này lại nói trúng trọng điểm.
Nghe nói, thiên phú luyện đan của Giang Việt Nhiễm rất tốt, ở Ngự Thú Tông rất được coi trọng.
Giang Đàm Nhi và Giang Việt Nhiễm có cùng nguồn gốc huyết thống, lại có cùng linh căn, cũng được xưng là song châu của Giang gia, thiên phú luyện đan có lẽ cũng không kém.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo