Giang gia…
Giang Tuyết Nhi nhìn Giang Đàm Nhi, nói: “Đàm Nhi tỷ tỷ, bên phía Lâm gia đã nhắc đến chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ.”
Giang Việt Nhiễm đang ở Ngự Thú Tông, các nữ tu trẻ tuổi của Giang gia, phần lớn đều vây quanh Giang Đàm Nhi, Giang Tuyết Nhi chính là một trong số đó.
Giang Đàm Nhi cau mày nói: “Hắn cũng xứng sao?”
Bởi vì tin tức đính hôn từ trong bụng mẹ, Giang Đàm Nhi cũng có chút chú ý đến Lâm Vân Dật.
Theo như nàng biết, Lâm Vân Dật không có hứng thú với việc tu luyện, ngược lại rất thích nuôi gà, cả ngày đều để tâm trí vào việc nuôi gà.
Vị này vì nuôi gà, còn nuôi rất nhiều Linh Khâu, cả ngày đều làm bạn với mấy thứ bẩn thỉu, mềm nhũn đó.
Nghe nói, hắn rất có danh vọng ở Lâm gia, rất nhiều nữ phàm nhân ở Lâm gia đều thích hắn, cảm thấy chỉ cần đi theo hắn, sẽ không lo thiếu thịt Linh Kê để ăn.
Những nữ phàm nhân ngu xuẩn kia, còn cảm thấy nàng có phúc khí, mới có thể gả cho một đại gia nuôi gà như Lâm Vân Dật.
Giang Tuyết Nhi: “Lâm Vân Dật chỉ là Ngũ linh căn, so với Đàm Nhi tỷ tỷ, chính là khác biệt một trời một vực, đúng là không xứng. Cho nên, lã tổ Lâm gia đã đề nghị đổi thành Lâm Vân Tiêu.”
Giang Đàm Nhi: “Lão tứ của Lâm gia sao?”
Giang Tuyết Nhi gật đầu nói: “Đúng vậy, lão tứ của Lâm gia là Tam linh căn Kim Thủy Hỏa, tuy rằng là Tam linh căn, nhưng linh căn như vậy, cũng không tốt lắm. Nghe nói, mấy năm nay, hắn vẫn luôn ở trong nhà nuôi gà, gà nuôi cũng không tệ.”
Sắc mặt Giang Đàm Nhi trầm xuống, theo như nàng biết, lão tứ của Lâm gia chính là tùy tùng của lão tam Lâm gia, Lâm Vân Dật.
Lâm Vân Dật là một tên phế vật, lão tứ của Lâm gia đi theo tên phế vật kia, còn phế vật hơn cả phế vật.
Mấy năm nay, việc buôn bán gà của Lâm gia làm ăn rất khá, nhưng gà như Linh Kê, cho dù có nuôi nhiều đến đâu, cũng sẽ không có tiền đồ.
Giang Đàm Nhi đánh giá, Lâm gia hẳn là đã dồn hết tâm huyết lên người lão đại và lão nhị Song linh căn.
Lão đại của Lâm gia được bồi dưỡng để trở thành gia chủ đời tiếp theo của Lâm gia, còn lão nhị của Lâm gia là Lâm Vân Võ, Lâm gia hẳn là cũng hy vọng hắn có thể ở Ngự Thú Tông phát triển, cho nên, đều tư vào Lâm Vân Võ cũng không ít.
Lúc trước, Lâm Vân Võ đã bỏ ra 2 vạn linh thạch để mua Đá Núi Lửa, nếu không được Lâm gia duy trì linh thạch, hắn căn bản là không có khả năng vung tiền như rác như thế.
Có lão đại và lão nhị làm đối lập, Lâm gia đối với lão tam và lão tứ hẳn là mang thái độ nuôi thả.
Giang Tuyết Nhi: “Nói đến đây, lão đại của Lâm gia cũng không tệ lắm, Lâm gia có lẽ là muốn hắn đột phá Trúc Cơ, cho nên sẽ không vội vàng để hắn thành thân.”
Tu sĩ trước khi Trúc Cơ, nếu có thể giữ nguyên dương, có thể tăng xác suất Trúc Cơ thành công.
Rất nhiều tu sĩ vì đại đạo, thường sẽ lựa chọn cô độc một mình.
Giang Đàm Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Tuy rằng Lâm Vân Văn là Song linh căn, nhưng cũng không có tiếng tăm gì, chắc cũng chỉ có như vậy.”
Giang Đàm Nhi thầm nghĩ: Lâm Vân Văn đúng là có chút không tệ, chỉ là Lâm gia quá kém cỏi.
Mấy năm này, Tả gia không thiếu tặng lễ vật cho nàng, các loại tài nguyên tu luyện quý giá, cũng tặng không ít.
Ngược lại là Lâm gia, nuôi nhiều Linh Kê như vậy, lại chưa từng thấy bọn họ tặng cho nàng một con, căn bản là không coi trọng nàng.
Nếu gả vào gia tộc như vậy, sẽ có kết cục tốt đẹp gì chứ?
So sánh hai bên, nàng chỉ có thể từ bỏ Lâm Vân Văn.
---------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo