Giang gia…
Tô Dư: “Chàng đã về rồi à, ta nghe nói chàng đã đến Lâm gia?”
Giang Hoài Thanh: “Đúng vậy.”
Tô Dư: “Chàng tìm gia đình keo kiệt kia làm gì?”
Giang Hoài Thanh: “Đại ca kêu ta đến điều tra chuyện Đá Núi Lửa.”
Tô Dư: “Đá Núi Lửa?”
Giang Hoài Thanh: “Nghe nói Lâm Vân Võ đã bỏ ra 2 vạn linh thạch để mua một đám Đá Núi Lửa.”
Tô Dư không thể tin nổi nói: “2 vạn? Tên tiểu tử đó bị điên rồi sao? Đó là 2 vạn linh thạch đấy!”
Nội tình của một gia tộc cần phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể tích lũy được, tuy rằng Giang Việt Nhiễm được Kim Đan thu làm đệ tử, thế lực khắp nơi cũng cho Giang gia vài phần mặt mũi.
Nhưng căn cơ của Giang gia vẫn còn rất mỏng, linh thạch của các đệ tử trong tộc cũng không nhiều lắm.
Giang Hoài Thanh: “Ai mà biết được, mấy năm nay, Lâm gia hành sự rất kỳ quái, ngày thường thì keo kiệt, nhưng thỉnh thoảng lại rất hào phóng mà bỏ ra linh thạch mua một ít đồ không thể hiểu được.”
Tô Dư: “Lâm Vân Võ xài linh thạch như vậy, Lâm gia không quản sao?”
Giang Hoài Thanh: “Nàng quên rồi sao? Mấy năm trước, Lâm Viễn Kiều từng dẫn Lâm Vân Võ đi khắp nơi đào bảo, vung tiền như rác.”
Tô Dư: “Dựa theo thời gian suy tính, mấy năm nữa liền bán đấu giá Trúc Cơ Đan, Lâm gia làm như vậy, chẳng lẽ là không định mua Trúc Cơ Đan sao?”
Giang Hoài Thanh: “Tuy rằng Lâm Vân Võ tiêu xài linh thạch không có chừng mực, nhưng lần này đúng là đã làm nó nhặt được của hời, trong số Đá Núi Lửa kia, có khả năng lẫn vào không ít Huyền Thạch Núi Lửa.”
Tô Dư: “Huyền Thạch Núi Lửa? Nếu vậy, chẳng phải giá trị của số Đá Núi Lửa kia, rất có thể sẽ tăng lên gấp mấy lần sao?”
Giang Hoài Thanh: “Rất có khả năng.”
Tô Dư: “Lâm Vân Võ đúng là mệnh tốt.”
Giang Hoài Thanh: “Lâm Vân Võ nói, nó đã bán số Đá Núi Lửa đó cho người khác với giá 2 vạn 2 linh thạch, nhưng đại ca nghi ngờ nó không có nói thật, cho nên, đã bảo ta đến điều tra. Nếu số Đá Núi Lửa đó ở Lâm gia, huynh ấy muốn dùng 3 vạn linh thạch để mua lại.”
Tô Dư: “Lâm gia đồng ý không?”
Giang Hoài Thanh: “Lâm gia giả ngu, nói là không biết chuyện này, nhưng ta nghe nói, trước đó không lâu, Lâm gia có phơi Đá Núi Lửa trên núi, số Đá Núi Lửa kia hẳn là vẫn ở Lâm gia.”
Tô Dư: “Lâm gia không muốn bán, chẳng lẽ số Đá Núi Lửa kia giá trị còn hơn 3 vạn linh thạch?”
Giang Hoài Thanh: “Huyền Thạch Núi Lửa chứa linh khí hệ hỏa nồng đậm, đối với tu sĩ Hỏa linh căn mà nói, chính là đồ đại bổ.”
Tô Dư: “Như vậy, Đàm Nhi cũng có thể dùng?”
Giang Hoài Thanh gật đầu nói: “Đúng vậy, Việt Nhiễm rất coi trọng số Đá Núi Lửa kia.”
Tô Dư: “Lâm gia cũng quá không biết điều rồi, tu sĩ của Lâm gia chủ tu Canh Kim Kiếm Quyết, số Đá Núi Lửa kia rơi vào tay bọn họ, căn bản là không phát huy được tác dụng, giữ lại có ích lợi gì chứ.”
Giang Hoài Thanh: “Lâm gia là một gia tộc có tiếng là keo kiệt, muốn lấy đồ của bọn họ đâu có dễ.”
--------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo