Lâm Vân Dật hừ một tiếng, nói: “Cỏ thơm nơi nào cũng có, lúc trước, Lâm gia chúng ta ít người, chỉ có thể cố gắng sinh con đẻ cái. Bây giờ, người cũng không ít rồi, không thể chỉ nghĩ đến việc sinh con, mà phải chuyển trọng tâm sang bồi dưỡng tộc nhân. Đại ca sau này còn phải theo đuổi đại đạo, tốt nhất nên giữ nguyên dương.”
Lâm Viễn Kiều: “Một mình con sống cô độc cũng thôi đi, còn muốn đại ca của con đi theo con sao?”
Lâm Vân Dật: “Chờ sau khi huynh ấy Trúc Cơ, đương nhiên là tùy huynh ấy, nhưng trước khi Trúc Cơ, để tăng xác suất Trúc Cơ, huynh ấy vẫn nên sống cô độc thì hơn.”
Lâm Viễn Kiều: “Con nói nghe thật đơn giản, Trúc Cơ nào có dễ dàng như vậy?”
Lâm Vân Dật: “Phụ thân, người không tin tưởng đại ca đến vậy sao?”
Lâm Vân Tiêu cười nói: “Con cảm thấy tam ca nói rất có lý, tất cả đều phải lấy đại đạo làm trọng.”
Lâm Viễn Kiều thở dài, luôn cảm thấy lão tứ bị lão tam dạy hư, coi việc cưới vợ như đưa dê vào miệng cọp, lão đại hình như cũng vậy.
Lão tam thanh tâm quả dục là bất đắc dĩ, lão đại và lão tứ căn bản không cần phải học theo.
Lâm Viễn Kiều: “Thôi, đã hủy hôn, Giang Đàm Nhi cũng không còn quan hệ gì với chúng ta, đừng nhắc đến nha đầu đó nữa.”
Lâm Vân Dật: “Người được đổi đến là ai vậy?”
Lâm Viễn Kiều: “Giang Nghiên Băng.”
Lâm Vân Dật: “Giang Nghiên Băng? Sao con chưa từng nghe nói đến người này?”
Lâm Viễn Kiều: “Là một đứa nhỏ của chi thứ Giang gia, có lẽ là bởi vì ăn tuyệt hậu nhà người ta, cho nên phải khiêm tốn một chút.”
Lâm Vân Dật: “Ăn tuyệt hậu?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu nói: “Cha mẹ của Giang Nghiên Băng là chi thứ của Giang gia, ban đầu mở một cửa hàng bán pháp khí trong thành. Sau đó, hai người bọn họ ra ngoài làm nhiệm vụ, gặp tai nạn qua đời, cửa hàng bán pháp khí cũng bị Giang gia thu hồi. Giang Nghiên Băng bị đưa đến Giang gia dưới danh nghĩa chăm sóc cô nhi.”
“Nghe nói, cha mẹ của Giang Nghiên Băng vì nhận nhiệm vụ bí mật của Giang gia, cho nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Lâm Vân Dật kinh ngạc nói: “Không ngờ lão tổ lại đồng ý cuộc hôn nhân đổi người này.”
Lâm Viễn Kiều: “Bởi vì con cần một tâm bia đỡ đạn! Tuy rằng con là Ngũ linh căn, nhưng người ái mộ con rất nhiều.”
Nhiệm vụ quan trọng nhất của rất nhiều Ngũ linh căn trong gia tộc chính là nối dõi tông đường, cố gắng sinh ra hậu duệ có linh căn. Rất nhiều nữ phàm nhân đều muốn gả cho Ngũ linh căn, sinh con có linh căn, một bước lên trời.
Lâm Vân Dật kinh ngạc nói: “Người ái mộ sao, con có người như vậy à?”
Lâm Viễn Kiều gật đầu nói: “Có chứ, tiểu tam, con quá coi thường bản thân rồi! Con ở trong tộc còn được hoan nghênh hơn cả lão đại và lão tứ nữa.”
So với lão đại và lão tứ, rất nhiều người trong tộc đều cảm thấy lão tam Ngũ linh căn dễ với tới hơn.
Lão tam chiếm tiền hoa hồng bán Linh Kê không ít, còn biết làm các loại mỹ thực, đúng là một chàng rể hiếm có.
Lâm Vân Tiêu: “Có nhiều người ái mộ không phải là chuyện tốt sao? Tại sao lại cần bia đỡ đạn?”
Lâm Viễn Kiều: “Tam ca của con là người một lòng theo đuổi đại đạo, không thể phân tâm quá nhiều vào chuyện yêu đương nam nữ.”
Lâm Vân Tiêu gật đầu nói: “Vâng .”
----------------------------------
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo