Tà Thần cùng Ngọc Hoàng Chân Nhân đều là hai đại cao thủ đứng đầu đương thời, vô luận là phương diện nào, bọn hắn cũng mạnh tới cực hạn!
Tà Thần có được nhục thân Thần Linh, mà Ngọc Hoàng Chân Nhân có được pháp lực Thần Linh.
Huyền Băng Đảo được tạo thành nhờ mấy chục vạn năm tích lũy băng tuyết, phương viên mười vạn dặm, không thể phá vỡ, ở thời đại Viễn Cổ thậm chí còn có đại tu sĩ tới lấy tài liệu luyện chế pháp bảo.
Nhưng bây giờ cũng đã bị Tà Thần cùng Ngọc Hoàng Chân Nhân đánh thành cát bụi!
Hai người bọn họ chớp mắt đã lướt đi ngàn dặm, trong cơ thể lại có đủ loại đạo văn tuôn ra, hóa thành đủ loại thần thông xung kích nhau trong hư không.
Tâm niệm vừa động, thần thông đã xuất phát, đủ loại thần thông nhẹ nhàng tự nhiên, đủ loại thần thông đều là hạ bút thành văn, lại có thể phát huy ra uy lực lớn nhất.
Hai người bọn họ không hổ là nhân vật đứng đầu thiên hạ, đủ loại thần thông cũng được bọn họ phát triển đến cực hạn!
Thậm chí Tà Thần không chỉ sử dụng thần thông ma đạo, đến cả thần thông Huyền Tu cũng được hắn dùng đến!
Trong đó không thiếu thần thông của các đại thánh địa như Ngọc Tiêu Cung, Kim Cương Tông!
Hắn có thể nói là sở hữu thiên phú tuyệt thế, năm đó khi đánh với các đại thánh địa Trung Châu, vậy mà có thể lĩnh hội từ mỗi chưởng giáo một loại pháp môn Huyền Tu!
Chỉ là bị vô số khí tức ma thần gia trì, nên những thần thông Huyền Tu này đã thoát thai hoán cốt thành các loại ma đạo thần thông mới, kết hợp cái tàn nhẫn của ma đạo thần thông cùng với cái huyền diệu của huyền tu thần thông, cùng đánh về phía Ngọc Hoàng Chân Nhân!
So sánh thì Ngọc Hoàng Chân Nhân lại từ đầu tới cuối đã dùng trăm loại thần thông, mà đều là công pháp Lâm Lang Tiên Cảnh.
Nhưng một trăm loại thần thông này lại biến ảo khó lường, tuỳ tiện liền có thể ngăn cản đủ loại thủ đoạn của Tà Thần.
Trong mắt Tà Thần lóe lên một tia âm trầm, Ngọc Hoàng Chân Nhân không hổ là cường giả đã ngồi vững cái ghế đệ nhất nhân thiên hạ hơn mấy vạn năm, thực lực sâu không thấy đáy!
Không thể tiếp tục như vậy, Ngọc Hoàng Chân Nhân có được pháp lực Thần Linh, pháp lực có thể nói là vô cùng vô tận, cứ tiếp tục chỉ sợ hắn sẽ phải mệt chết!
Tà Thần bỗng nhiên đưa tay chộp một cái, xuyên xỏ tầng tầng hư không, từ trong hư không lôi ra một bộ ma quan!
Ma quan có ma uy kinh khủng ẩn ẩn lộ ra, trong đó tựa hồ ẩn giấu tà vật vô cùng kinh khủng.
Bàn tay Tà Thần chấn động, ma quan mở rộng, bỗng nhiên ma khí vô cùng vô tận phát ra, xâm nhiễm toàn bộ thiên địa hóa thành địa ngục!
Mà trong ma quan, bỗng nhiên có một vị lão giả áo xanh đi ra, khuôn mặt cổ xưa, mang theo vẻ uy nghiêm, chỉ là trong mắt lại lóe lên ánh sáng đỏ yêu dị.
Nhìn thấy lão giả áo xanh, sắc mặt Ngọc Hoàng Chân Nhân cũng không nhịn được có chút biến đổi, thất thanh nói: "Đây là. . ."
Tà Thần cười nhạt một tiếng: "Không sai, đây chính là hảo hữu của ngươi, lão chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung, Đạo Huyền Chân Nhân, năm đó sau khi hắn vẫn lạc, ta liền luyện chế hắn thành ma thi."
Cỗ ma thi đi đến trước mặt Ngọc Hoàng Chân Nhân, lẳng lặng nhìn hắn.
Nhìn thấy một màn này, trong lòng Tà Thần cực kỳ vui sướng!
Ngọc Hoàng Chân Nhân cùng Đạo Huyền Chân Nhân chính là bạn tri kỉ, tương giao mấy vạn năm, nhưng năm đó Ngọc Hoàng Chân Nhân thấy chết không cứu, ngồi nhìn Đạo Huyền Chân Nhân vẫn lạc.
Tuy Tà Thần biết rõ tâm cảnh của Ngọc Hoàng Chân Nhân đã gần như không có chút sơ hở.
Nhưng Đạo Huyền Chân Nhân có khi lại là sơ hở duy nhất của Ngọc Hoàng Chân Nhân!
Quả nhiên, trong mắt Ngọc Hoàng Chân Nhân lóe lên một tia phức tạp, Đạo Huyền Chân Nhân chính là hảo hữu tri kỉ với hắn từ nhỏ, năm đó bọn hắn được thế nhân xưng là hai gốc thần hoa của Trung Châu!
Sau đó bọn hắn đều leo lên chức vị chưởng giáo thánh địa, mà Lâm Lang Tiên Cảnh năm đó cũng có quan hệ rất tốt với Ngọc Tiêu Cung.
Lúc đó, Ngọc Hoàng Chân Nhân được thế nhân coi là đệ nhất nhân, là người có hi vọng thành thần nhất.
Mà Đạo Huyền Chân Nhân mặc dù thanh danh không được nổi tiếng như Ngọc Hoàng Chân Nhân, làm việc lại khiêm tốn, nhưng Ngọc Hoàng Chân Nhân lại biết rõ người bạn tri kỉ này có thực lực không kém mình bao nhiêu.
Mà sau đó, thanh danh Đạo Huyền Chân Nhân càng ngày càng lớn, thực lực cũng càng ngày càng tiếp cận Ngọc Hoàng Chân Nhân, thậm chí Trung Châu đã bắt đầu âm thầm thảo luận bọn hắn đến tột cùng là ai mạnh hơn.
Lúc đó, trong lòng Ngọc Hoàng Chân Nhân rốt cục sinh ra một tia sát cơ ...
Tà Thần xuất thế, Đạo Huyền Chân Nhân một mình đối kháng Tà Thần, hắn lại lựa chọn mượn đao giết người, ngồi nhìn Đạo Huyền Chân Nhân chết trong tay Tà Thần, mượn Tà Thần trừ bỏ người có uy hiếp với hắn nhất!
Đã nhiều năm như vậy, tuy Ngọc Hoàng Chân Nhân đã sớm bỏ quên chuyện này, nhưng Đạo Huyền Chân Nhân vẫn luôn là kẽ hở trong lòng Ngọc Hoàng Chân Nhân, sơ hở duy nhất!
Ngọc Hoàng Chân Nhân hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên hai mắt hiện lên vẻ khó dò.
Hắn trầm giọng nói: "Ngươi đoán không sai, chuyện năm đó đích thật là sơ hở duy nhất của ta, bất quá,,,,”
Ngọc Hoàng Chân Nhân bỗng nhiên lộ ra nụ cười quái dị: "Bây giờ nhục thân Đạo Huyền Chân Nhân đã ở đây, ta liền đánh nát cái sơ hở duy nhất này!"
"Nếu ta tự tay hủy diệt nhục thân của Đạo Huyền Chân Nhân, tâm cảnh của ta..."
"Rốt cuộc không còn kẽ hở nào!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo