Trung Châu, thắng!
Tin tức này truyền về từ tiền tuyến, đại quân Trung Châu đại chiến với Yêu tộc, lục đại yêu tổ chết mất năm vị, chỉ còn Thiên Phong Yêu Tổ mang theo tàn quân Yêu tộc trốn về Vạn Yêu quần đảo.
Nhưng Trung Châu cũng là thắng thảm!
Mấy chục vạn tu sĩ các đại môn phái tạo thành liên quân Trung Châu tử thương thảm trọng, chỉ còn hơn mười vạn, hơn nữa kẻ nào cũng bị thương.
Mà chuyện làm người ta rung động nhất là chuyện các chưởng giáo vẫn lạc, chưởng giáo Thiên Phủ Ti Hàn Chân Nhân, chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung Lục chân nhân, Thái Thượng trưởng lão Bạch Ngọc Kinh đều vẫn lạc trong đại chiến!
Ba Hóa Thần Cảnh vẫn lạc, đây là thảm trạng trước đây chưa từng có!
Cho nên, mặc dù Trung Châu thắng, nhưng cũng tự tổn tám trăm, còn có người lo lắng Trung Châu có thể vượt qua một cửa Tà Thần hay không.
(tự tổn tám trăm: rút gọn từ thành ngữ TQ:Giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, ý nói thắng thảm)
Bất quá, một ít người hiểu chuyện lại không lo lắng, tất cả các đại thánh địa đã cực kì hư nhược, vị kia hẳn sẽ sớm ra tay thôi.
Trung Châu, Vân Ninh Đảo.
Rời nhà nhiều ngày, Tần Đình rốt cuộc đã trở lại Vân Ninh Đảo, mà đám người Vân Ninh Đảo đều cực kì vui vẻ.
Dù sao công tử nhà mình lúc đầu là đại chiến với cao thủ tuyệt thế là Tà Thần, lúc sau lại tham gia chiến tranh giữa Trung Châu với Yêu tộc.
Đều là những trận đánh cực kì hung hiểm, tuy bọn hắn cũng biết rõ công tử thần thông quảng đại, nhưng cũng khó tránh khỏi chuyện cảm thấy lo lắng.
Trong đại điện, Tần Đình hảo hảo an ủi Mộ Thanh Di một phen, thiếu nữ mặc dù nhu thuận đến cực điểm, biết rõ Tần Đình có đại sự cần làm, nhưng vẫn cực kì lo lắng.
Mới nhìn thấy Tần Đình trở về, Mộ Thanh Di đã đỏ rực hai mắt, bổ nhào vào trong lòng Tần Đình khóc không thành tiếng.
Mà Tần Đình cũng ôm chặt lấy Mộ Thanh Di, hảo hảo an ủi một phen.
Sau một hồi lâu, Mộ Thanh Di mới thoáng ngượng ngùng thoát khỏi ngực Tần Đình, nín khóc mỉm cười.
Mà đám người cũng nhao nhao tiến đến, chào hỏi Tần Đình.
Đám người hàn huyên vài câu, Mộ Thanh Di hiểu chuyện cáo lui, nàng biết rõ Tần Đình còn đại sự muốn làm.
Nàng là một nữ tử cực kì thông tuệ, biết mình không cách nào giúp hắn, vậy dứt khoát không quấy rầy hắn, đây chính là sự trợ giúp lớn nhất.
Trong đại điện chỉ còn lại Tần Đình, Nhiếp U và Liễu trưởng lão.
Những người khác mặc dù cũng rất trung thành, nhưng Tần Đình trời sinh đa nghi, tin tưởng nhất vẫn là hai người đi theo hắn từ đầu, Nhiếp U và Liễu trưởng lão.
Liễu trưởng lão cười nói: "Tới giờ kế hoạch của công tử cũng đã hoàn thành hơn phân nửa rồi."
Hắn cũng không biết rõ kế hoạch cuối cùng của Tần Đình là gì, chuyện gông xiềng thiên địa Tần Đình cũng không nói cho bất luận kẻ nào, dù là Nhiếp U cùng Liễu trưởng lão cũng không biết.
Bất quá Liễu trưởng lão cùng Nhiếp U đều biết Tần Đình muốn Trung Châu lâm vào loạn thế, bây giờ Trung Châu khắp nơi đều có chiến hỏa, kế hoạch tự nhiên đã hoàn thành hơn phân nửa!
Lúc này, Nhiếp U bỗng nhiên thấp giọng cười nói: "Công tử, bây giờ các đại thánh địa Trung Châu đều đại thương nguyên khí, Trung Châu rơi vào tình huống cực kì hư nhược, nếu Huyền Thiên Tông ta liên hợp tất cả đại thánh địa Đông Hoang, chẳng phải là có khả năng làm chủ Trung Châu sao?"
Tần Đình có chút im lặng nhìn Nhiếp U một chút, thầm sinh lòng cảm thán, quả nhiên là vật họp theo loài.
Mình đích thật không phải người tốt lành gì, có thể nói là ức vạn sinh linh Trung Châu vô tội chết thảm đều là bản thân mình gây ra.
Mà người bên cạnh mình cũng đều không phải dạng tốt lành gì,
Trung Châu mới vừa bị Yêu tộc xâm lấn, Nhiếp U liền muốn chỉnh hợp Đông Hoang xâm lấn Trung Châu.
Tần Đình lắc đầu, thản nhiên nói: "Không thể, tuy Trung Châu đại thương nguyên khí, nhưng nội tình còn đó, hơn nữa Lâm Lang Tiên Cảnh cũng sẽ không mặc kệ không để ý."
Nhiếp U gật đầu, cười nói,"Là suy nghĩ của ta quá đơn giản."
Liễu trưởng lão khinh bỉ nhìn Nhiếp U một cái: "Thiển cận, Trung Châu thì có gì tốt, đợi công tử trở thành cao thủ đệ nhất thiên hạ, rồi phi thăng thành thần, vậy sau này Đông Hoang chính là trung tâm thiên hạ!"
Nhiếp U giận dữ, trừng mắt nhìn Liễu trưởng lão.
Mà Liễu trưởng lão không chịu yếu thế, hai người như hai con gà chọi gườm gườm trừng mắt nhìn nhau!
Tần Đình bất đắc dĩ phất phất tay, đuổi hai người đi ra, hai người này, trời sinh bát tự không hợp!
(Bát tự: 8 chữ, còn gọi là Tứ trụ, tức niên trụ, nguyệt trụ, nhật trụ, thời trụ (trụ năm, trụ tháng, trụ ngày, trụ giờ). Đoán mệnh theo bát tự vì thế còn gọi là đoán mệnh theo Tứ trụ (đoán mệnh Tứ trụ)
Trong đại điện, chỉ còn lại một mình Tần Đình. Tần Đình thần sắc khẽ động, trong mi tâm bỗng nhiên hiện lên một đạo hỏa diễm.
Trong ngọn lửa tựa hồ có một tòa Thần Cung, trong Thần Cung có một hư ảnh Hỏa Thần tọa trấn, thậm chí thiên đạo cũng không ngừng bị nướng cháy, tróc ra khỏi hư không.
Chính là Phạn Thiên Đạo Hỏa xếp thứ hai trong dị hỏa bảng!
Tần Đình nhìn Phạn Thiên Đạo Hỏa, thầm hài lòng, Phạn Thiên Đạo Hỏa quả thực cực kì huyền diệu, so với Thiên Ngọc Kiếm Hỏa còn cao hơn mấy cấp bậc!
Luyện hóa Phạn Thiên Đạo Hỏa, hắn liền có thể bước vào Hóa Thần Cảnh!
Đến lúc đó, chỉ sợ Ngọc Hoàng cũng không phải đối thủ của hắn!
Bất quá, luyện hóa Phạn Thiên Đạo Hỏa ít nhất cũng cần thời gian mấy chục năm, mà Ngọc Hoàng Chân Nhân chắc chắn sẽ xuất thủ đối phó Tà Thần trong mấy năm này, không kịp chờ rồi. . .
Tần Đình thần sắc khẽ động, mở ra giao diện thương thành của hệ thống.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo