Tà Thần đứng chắp tay, mỉm cười nói: "Ngọc Hoàng, không nghĩ tới ngươi đã tới một bước này."
Ngọc Hoàng Chân Nhân có chút cảm thán nói: "Nếu không phải năm đó ta đại chiến với ngươi, ta cũng không cách nào đốn ngộ, bước vào một bước này.”
Ngọc Hoàng Chân Nhân và Tà Thần dù một kẻ là lãnh tụ Huyền Tu, một kẻ là ma đạo chi tổ, vốn phải xung khắc như nước với lửa, gặp mặt đã giương cung bạt kiếm.
Nhưng hiện tại hai người lại giống như bạn thân nhiều năm không gặp, cực kì hòa khí.
Tà Thần mỉm cười, hai người một trước một sau đi tới chỗ sâu trong Huyền Băng Đảo, cuồng phong đảo qua, bông tuyết bay xuống như đao, cắt lên trên thân người, có khi gió lớn còn cuốn lên băng tuyết từ núi cao, ầm ầm lăn xuống. Nhưng bọn họ không thèm để ý chút nào.
Không biết đã đi bao lâu, hai người dừng lại.
Hai người bọn họ nhìn nhau, hết thảy phảng phất như tĩnh lại, gió đứng tuyết ngưng.
"Trong thiên hạ, người sống cùng một thời đại năm đó với ta đều đã vẫn lạc, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi, thật không muốn tiễn ngươi lên đường sớm."
Ngọc Hoàng Chân Nhân lộ vẻ than thở: "Chỉ tiếc ngươi là ma tu, tại Trung Châu bị người người oán trách, ta cũng chỉ có thể thay trời hành đạo.”
Ngọc Hoàng Chân Nhân dùng giọng nhẹ nhàng, nhưng lời nói đã hiển thị rõ sát cơ, Tà Thần cũng cảm thấy một cỗ khí thế mãnh liệt dẫn dắt bản thân, bất cứ lúc nào cũng có thể cho mình một kích lôi đình.
Vẻ mặt Tà Thần không đổi, cười nói: "Ta đích xác đã giết không ít cao thủ Huyền Tu, bất quá nhiều người chết như vậy, chỉ sợ cũng không thể thoát được liên quan với Ngọc Hoàng ngươi.”
"Năm đó ta giết nhiều người như vậy, cũng chỉ do kế mượn đao giết người của ngươi a! Mượn tay ta trừ bỏ kẻ có uy hiếp với ngươi!"
Tà Thần trào phúng nói: "Năm đó lão chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung chính là hảo hữu của ngươi, nhưng vì đã mò tới cấp độ Thần Linh, có uy hiếp tới ngươi, nên ngươi đã sinh ra sát cơ!"
"Năm đó đệ tử Lục Phong Minh của lão chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung quỳ trước cửa ba ngày ba đêm cầu ngươi xuất thủ cứu giúp, ngươi lại lựa chọn thấy chết không cứu, ngồi nhìn lão chưởng giáo Ngọc Tiêu Cung vẫn lạc.”
"Ngọc Hoàng, kỳ thật ngươi và ta cùng là một loại người!"
Ngọc Hoàng Chân Nhân im lặng, trầm mặc một lát, thanh âm hắn trầm thấp: "Không sai, năm đó ta đích xác là cố ý thấy chết không cứu, hắn có thiên phú phi phàm, lại lấy được kỳ ngộ, nếu để yên chỉ sợ không bao nhiêu năm sẽ vượt qua ta."
"Nếu như vậy, tên tuổi đệ nhất nhân thiên hạ sẽ bị hắn cướp đoạt, cũng có hại với uy vọng của Lâm Lang Tiên Cảnh, cho nên hắn không thể không chết!"
Tà Thần tiếp tục nói: "Cho nên, Ngọc Hoàng ngươi kỳ thật cũng là người vô tình."
Ngọc Hoàng Chân Nhân cười tàn nhẫn, nói khẽ: "Không sai, trong lòng của ta, chỉ có ta."
Ánh mắt của hắn lạnh lùng: "Ân tình, thân tình, tình bằng hữu, hết thảy đều là trói buộc, muốn tiến lên cảnh giới càng cao hơn thì phải vứt bỏ hết thảy!"
"Ngươi nói không sai, ta và ngươi thật đúng là cùng một loại người!"
Ngọc Hoàng Chân Nhân bỗng nhiên cười nói: "Bất quá, từ góc nhìn của người ngoài, ta vẫn là lãnh tụ Huyền tu đức cao vọng trọng, đệ nhất nhân thiên hạ, chém giết ngươi xong, ta còn là chúa cứu thế của Trung Châu!"
Sắc mặt Tà Thần như thường, chỉ là nhìn Ngọc Hoàng Chân Nhân một cái thật sâu.
Bỗng nhiên hắn cười nói: "Ngọc Hoàng, ta cũng muốn thử xem tuyệt học của ngươi đã tu luyện tới tình trạng nào rồi!"
Oanh!
Cánh đồng tuyết vốn băng thiên tuyết địa, bỗng nhiên trở nên mờ mịt vô cùng!
Tuyết dưới chân bỗng toát ra vô số ma khí, xâm nhiễm hư không, từng cành ma thụ phóng lên tận trời, cao tới mấy vạn trượng, ma quang vạn đạo, chiếu rọi hư không.
Ma khí tràn vào không trung, xé rách hư không, ma khí lại tự kết nối lẫn nhau, phác hoạ ra một tòa đại trận to lớn!
Đại trận ầm vang chuyển động, bỗng nhiên một mặt trăng máu xuất hiện, phương viên vạn dặm có vô số lệ quỷ từ đâu nhảy ra, cực kì đáng sợ.
Huyền Băng Đảo bị ma khí của Tà Thần xâm nhiễm vạn năm, vẻ ngoài là băng tuyết chi địa thánh khiết, kỳ thật sớm đã thành một cái ma sào.
Mà Tà Thần lại cải tạo nơi đây thành một cái đại trận sát phạt to lớn, ở chỗ này, hắn chính là chúa tể hết thảy.
Hắn chính là Ma Đế giáng lâm!
Tà Thần cười đến mức vô cùng thoải mái, hét lớn:" Ngọc Hoàng, ngươi có biết tại sao ta biết rõ kế mượn đao giết người của ngươi nhưng lại cam nguyện làm đao của ngươi, đi giết nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy không? "
"Vạn Cực Ma Đế Kinh của ta có thể hấp thu một tia thần tính mà những cường giả này tu luyện ra! Giết nhiều cao thủ tuyệt thế như vậy, hấp thu nhiều thần tính như vậy, thực lực của ta đã vượt xa ngươi dự đoán!"
Quần áo Tà Thần tung bay, khí tức bắt đầu kịch liệt dâng cao, tu vi không ngừng kéo lên, vô tận uy thế bắt đầu phát ra.
Trong mi tâm hắn ẩn chứa một tòa Ma Cung, nguy nga mênh mông, bao la hùng vĩ vô cùng, ma khí tung hoành, như núi cao chập trùng!
Như là một Ma Đế hạ phàm!
Bây giờ, hắn vậy mà đã có uy thế ngang ngửa Ngọc Hoàng Chân Nhân!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo