Trung Châu, Vân Ninh Đảo.
Tần Đình chậm rãi đứng dậy, cảm thụ được pháp lực vô biên vô tận trong cơ thể, lộ ra vẻ hài lòng.
Hóa Thần Cảnh là mục tiêu suốt đời của bao nhiêu tu sĩ.
Nhưng thời gian trôi mau, vô số năm qua, chỉ có mấy người ít ỏi có thể leo lên cảnh giới này.
Muốn bước vào Hóa Thần Cảnh, không chỉ cần thiên phú tuyệt thế, cơ duyên thiên phú cố gắng thiếu một thứ cũng không được!
Mà mỗi một đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh, đều là đại tông sư uy chấn thiên hạ, tứ hải quỳ lạy!
Mà mỗi một vị đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh, đều cần trải qua trên vạn năm khổ tu mới có thể đạt tới cảnh giới này.
Mà Tần Đình lại dùng không đến trăm năm!
Giờ khắc này, Tần Đình chợt nhớ tới Linh lão đã sớm chết trong tay hắn, nếu không có Thiên Huyền Hóa Hỏa Kinh, Tần Đình đã không có tốc độ tu hành nghịch thiên như thế.
Luyện hóa dị hỏa, đích thật là một phương pháp tu hành vô cùng nghịch thiên.
Cần phải biết, hắn nuốt Cửu Tiêu Tịch Thần Đan, bước vào Thần Cảnh dùng hai mươi năm, nhưng dựa vào luyện hóa Phạn Thiên Đạo Hỏa, để bước vào Hóa Thần Cảnh lại chỉ cần ba năm!
Cũng khó trách người ngoài suy đoán hắn liệu có phải Thần Linh chuyển thế hay không.
Dù sao tốc độ tu hành bậc này đã đánh vỡ nhận biết của mọi người.
Tần Đình đi ra khỏi đại điện, phát hiện đám người Nhiếp U đã sớm đứng chờ ở cửa ra vào.
Nhiếp U tiến lên một bước, lộ vẻ kích động nói: "Công tử, ngài bước vào Hóa Thần Cảnh rồi sao?"
Mặc dù hắn biết rõ công tử có thiên phú tuyệt thế, dị tượng vừa rồi cũng đã biểu hiện công tử bước vào Hóa Thần Cảnh, nhưng Nhiếp U vẫn cảm thấy không thể tin nổi.
Thật sự là quá thiên phương dạ đàm!
(thiên phương dạ đàm: truyện nghìn lẻ một đêm, ý tứ đại khái là khó tin như truyện cổ tích)
Tần Đình nhìn đám người đang kích động đến mức không thể tin nổi, mỉm cười, thản nhiên nói: "Không sai, ta đã bước vào Hóa Thần Cảnh."
Oanh!
Đám người như cảm thấy sóng to gió lớn ập vào mặt, thần sắc kẻ nào cũng kích động vô cùng.
Đại tu sĩ Hóa Thần Cảnh a!
Đó chính là cường giả đứng đầu cái thế giới này!
Chưa cần nói tới Huyền Thiên Tông, chỉ cần Vân Ninh Đảo cũng lập tức có thể nhảy vọt trở thành đại thế lực số một số hai Trung Châu!
Trong lúc nhất thời, trên mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ tự hào, ánh mắt nhìn về phía Tần Đình cũng càng thêm kính nể cùng cuồng nhiệt.
Tần Đình cười nhạt một tiếng, bỗng nhiên lên tiếng: "Ngọc Hoàng Chân Nhân hiện tại như thế nào rồi? "
Hắn dự liệu Ngọc Hoàng Chân Nhân sẽ ra tay với Tà Thần trong mấy năm nay, cho nên đã ra lệnh cho thuộc hạ luôn chú ý Ngọc Hoàng Chân Nhân.
Sắc mặt Nhiếp U nghiêm lại, gã trầm giọng nói: "Bẩm công tử, hôm nay Ngọc Hoàng Chân Nhân đã rời khỏi Lâm Lang Tiên Cảnh, hành tung không rõ, có điều đế đô đồn rằng Ngọc Hoàng Chân Nhân đã đi tìm Tà Thần."
Tần Đình khẽ gật đầu, chưởng giáo đại thánh địa như Ngọc Hoàng Chân Nhân, mọi cử động đều được vạn chúng chú mục, nếu không tận lực thu liễm khí tức, tự nhiên sẽ bị người khác chú ý.
Mà Trung Châu trước đó lâm vào loạn thế, tử thương không đếm được, Ngọc Hoàng Chân Nhân lại vẫn khoanh tay đứng nhìn, làm các đại tông sư đức cao vọng trọng như Ti Hàn Chân Nhân, Lục chân nhân vẫn lạc, không ít người sẽ âm thầm phê bình kín đáo Ngọc Hoàng Chân Nhân.
Cho nên, Ngọc Hoàng Chân Nhân lần này gióng trống khua chiêng muốn đi xuất thủ chém giết Tà Thần, cũng là vì giữ gìn danh dự cùng uy nghiêm của thế lực nhà mình.
Nghĩ tới đây, trong mắt Tần Đình lóe lên một tia không hiểu.
Ở cực tây cách Trung Châu xa xôi, trong băng dương có một hòn đảo, tuyết rơi không ngớt, huyền băng khắp nơi…
Nơi này quanh năm không thấy ánh nắng, lạnh tới cực điểm, xung quanh toàn là băng tuyết, như là một thế giới màu trắng.
Mà ở trong đó, chính là địa phương năm đó phong ấn ma khí của Tà Thần, Huyền Băng Đảo!
Hơn vạn năm qua không có người nào tới đây, đặc biệt là sau khi Tà Thần tự mình thu hồi ma khí, càng hoang phế vô cùng!
Giờ phút này, ở sâu trong Huyền Băng Đảo, chẳng biết từ lúc nào đã có một tòa pháp trận to lớn.
Mà Tà Thần biến mất đã lâu đang ở trung ương pháp trận, ngồi trên mặt đất, dẫn dắt thiên địa linh khí.
Mà tam đại Hư Thần ma đạo là Vạn Độc lão nhân, Cốt Hoàng cùng Thiên Ngu Chân Nhân thì ngồi bên cạnh Tà Thần, rất nhiều đạo văn tuôn ra, nhao nhao rơi vào thân thể Tà Thần.
Trong cơ thể Tà Thần cũng có vô số đạo văn tuôn ra, không ngừng kết hợp, ra ra vào vào, tu bổ tổn thương thân thể cùng đạo văn bị tổn hại.
Ai có thể nghĩ tới, Tà Thần và tam đại Hư Thần ma đạo lại không ở trong ma sào, mà là ở Huyền Băng Đảo cách đó xa xôi vạn dặm để chữa thương!
Bây giờ Tà Thần cùng tam đại Hư Thần ma đạo ở trên Huyền Băng Đảo, thảo nào ma tu yên tĩnh như thế, không thừa dịp Trung Châu nguyên khí đại thương mà gây sóng gió.
Hóa ra là hữu tâm vô lực.
Tuy rằng Tà Thần cường đại, nhưng trong trận chiến năm đó cũng bị một kiếm của Tần Đình làm trọng thương, cho nên những năm gần đây hắn liền ở lại Huyền Băng Đảo chữa thương. Ở chỗ này không có người nào quấy rầy, Tà Thần có thể mau chóng khôi phục lại trạng thái toàn thịnh.
Tà Thần mượn nhờ lực lượng của tam đại Hư Thần ma đạo, bây giờ thương thế cũng đã khôi phục bảy tám phần.
Đột nhiên, trong lòng Tà Thần có cảm giác, mở mắt, lộ vẻ ngưng trọng vô cùng, trầm giọng nói: "Ngọc Hoàng đến!"
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo