Lục chân nhân vừa chết, trong thiên hạ không còn ai có thể uy hiếp Ngọc Hoàng Chân Nhân!
Đến lúc đó Ngọc Hoàng Chân Nhân xuất thủ, loại trừ Yêu tộc, trấn áp Tà Thần, dù có bị thương nặng, dù hắn có phải lại bế quan hơn ngàn năm, cũng không người nào có thể tu luyện tới bước thành thần cuối cùng.
Khi hắn xuất quan, hắn chính là đệ nhất nhân thiên hạ!
Đến lúc đó, hắn có thể thuận lợi thành thần!
Đây chính là kế hoạch của Ngọc Hoàng Chân Nhân, mượn tay Tà Thần, mượn tay Yêu tộc trừ bỏ tất cả uy hiếp với kế hoạch thành thần của hắn! Chỉ là, trong thâm tâm Ngọc Hoàng lại luôn bịt kín một tầng bóng mờ nhàn nhạt, hắc thủ ở sau lưng thôi động hết thảy rốt cục có thân phận gì, Ngọc Hoàng Chân Nhân vẫn chưa điều tra ra.
Người thần bí kia có mục đích gì, kế hoạch gì, Ngọc Hoàng Chân Nhân hoàn toàn không biết gì cả.
Mà loại biến số không thể kiểm soát này, Ngọc Hoàng Chân Nhân cực kì để ý.
Ngọc Hoàng Chân Nhân chậm rãi lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa, vô luận như thế nào, hắn hiện tại cũng là thiên hạ đệ nhất nhân, tu sĩ có thực lực mạnh nhất.
Bất luận người thần bí có âm mưu quỷ kế gì, trước thực lực tuyệt đối đều không dùng được.
Cái thế giới này, cuối cùng vẫn phải dựa vào thực lực nói chuyện.
Trung Châu, Đại Thương hoàng triều.
Trong cung điện hùng vĩ ở Đại Thương hoàng triều, tất cả chưởng giáo các đại môn phái tề tụ lại đây, thương thảo kế hoạch.
Tần Đình ngồi ở trên ghế, thần sắc nhàn nhạt, đánh giá thần sắc của các đại chưởng giáo.
Từ khi Ti Hàn Chân Nhân ngã xuống, sĩ khí đại quân xuống rất thấp, mà các chưởng giáo đều thúc thủ vô sách với chuyện này.
Nên các chưởng giáo đều lộ vẻ mặt lo lắng.
Dù sao tình thế bây giờ hơi khó xử.
Tần Đình nhìn thoáng qua Lục chân nhân đang trầm tư, trong lòng cười lạnh.
Cứ như thế này thì xem ra trước khi trận quyết đấu cuối cùng với Yêu tộc bắt đầu, nội bộ Trung Châu đã sớm tan tành trước.
Thừa dịp hiện tại đại quân miễn cưỡng còn có lực ngưng tụ, Ti Hàn Chân Nhân cũng vẫn lạc chưa lâu, đại quân tràn ngập bi phẫn, thuận thế biến đau thương thành thù hận, Trung Châu vẫn còn có cơ hội chiến thắng, đây cũng là cơ hội cuối cùng. . .
Quả nhiên, Lục chân nhân bỗng đứng dậy, nhìn đám người, trầm giọng nói: "Chư vị, ta quyết định ba ngày sau quyết chiến lần cuối với Yêu tộc, các ngươi nghĩ thế nào?"
Tất cả các chưởng giáo đều không phải người ngu, tự nhiên minh bạch dụng ý của Lục chân nhân.
Thừa dịp đại quân còn đang căm hận tức giận, quyết chiến với Yêu tộc!
Bằng không, chỉ sợ nội bộ đại quân Trung Châu sẽ sớm hỏng mất.
Chủ trì Kim Cương Tông Lôi Âm Phật Đà niệm phật một tiếng: "A di đà phật, đây là cơ hội sau cùng của Trung Châu, ta đồng ý."
"Không sai, ai binh tất thắng, Trung Châu vẫn có hi vọng rất lớn!"
"Đồng ý, đại quân Trung Châu ta đang bảo vệ quê nhà, không còn đường lùi, lại đọc thêm khẩu hiệu báo thù cho Ti Hàn Chân Nhân, sĩ khí có thể nâng cao!"
Các chưởng giáo khác cũng nhao nhao gật đầu, đồng ý kế hoạch này.
Tất cả các chưởng giáo thối lui, an bài chuyện ba ngày sau quyết chiến, mà Tần Đình thì được Lục chân nhân giữ lại.
Lục chân nhân nhìn Tần Đình, sinh lòng cảm thán, vị Huyền Thiên Thánh Tử đến từ Đông Hoang này, thật sự là vì Trung Châu mà làm rất nhiều việc.
Lục chân nhân thở dài: "Huyền Thiên Thánh Tử, ba ngày sau chính là lúc cùng Yêu tộc quyết chiến, trận chiến này cực kì hung hiểm, ngươi... "
Tần Đình mỉm cười, thản nhiên nói: "Tiền bối không cần nói nữa, nếu không phải do ta chủ quan, Ti Hàn tiền bối đã không vẫn lạc, ba ngày sau ta cũng sẽ tham chiến, thay Ti Hàn tiền bối báo thù!"
Lục chân nhân thần sắc chấn động, khen: "Huyền Thiên Thánh Tử thật sự đã giúp Trung Châu ta làm rất nhiều việc.”
Tần Đình thầm cười lạnh trong lòng, tự nhiên ta đã làm nhiều việc cho Trung Châu... Sắc mặt hắn lại vô cùng nghiêm nghị, trầm giọng nói: " Ta chính là tu sĩ Nhân tộc, đánh với Yêu tộc một trận tự nhiên là nghĩa bất dung từ!" Dứt lời, hắn khẽ gật đầu chào hỏi Lục chân nhân, lui ra ngoài.
Đi ra cửa điện, Tần Đình nhìn lại, thấy toàn bộ đại doanh Trung Châu đều rất nghiêm túc, bầu không khí đè ép trước trận chiến đập vào mặt, hiện tại hẳn mọi người đều đã biết tin tức ba ngày sau cùng Yêu tộc quyết chiến rồi.
Trong lòng hắn than thở, không biết quyết chiến qua đi, những tu sĩ Trung Châu còn bao nhiêu người sống.
Nhưng mà không quan trọng, quyết chiến qua đi, số lượng tu sĩ chết hẳn đã đủ cho thiên địa linh khí khôi phục rồi.
Là thời điểm để tăng tốc kế hoạch. . . .
Tiếp theo chỉ cần giải quyết Ngọc Hoàng Chân Nhân và Tà Thần.
Vạn nhất bị Ngọc Hoàng Chân Nhân nhanh chân đến trước, chẳng phải mọi thứ đều là công dã tràng sao?
Mà Ngọc Hoàng Chân Nhân đến bây giờ còn chậm chạp không xuất thủ, Tần Đình cũng có thể đoán ra nguyên nhân đại khái.
Xem ra là kiêng kị tốc độ tu hành quá nhanh của Lục chân nhân.
Đã như vậy, Lục chân nhân cũng có thể chết đi rồi, Lục chân nhân vừa chết, Ngọc Hoàng Chân Nhân tất nhiên sẽ không còn nhẫn nại, giải quyết uy hiếp sau cùng là Tà Thần.
Tà Thần hẳn không phải là đối thủ của Ngọc Hoàng Chân Nhân, nhưng hắn dù sao cũng là cường giả gần thần, Ngọc Hoàng Chân Nhân cũng tuyệt đối sẽ bị thương nặng!
Đến lúc đó Ngọc Hoàng Chân Nhân cùng Tà Thần lưỡng bại câu thương, Tần Đình hắn có thể ngư ông đắc lợi!
Lục chân nhân ở trong đại điện, vô luận thế nào cũng sẽ không nghĩ đến trong lòng Tần Đình vậy mà đang tính toán ám hại hắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo