Một gia tộc trải qua mấy trăm năm có thể đã diệt vong rồi, càng huống hồ là mấy nghìn năm?

Nếu không phải cô Tứ đến nhanh, cái năm tôi chín tuổi tôi đã chết yểu rồi, như vậy nhà họ Lưu đã không còn người nối dõi, bức thư này còn có ý nghĩa gì nữa?

Với cả nếu như tôi chuyển hướng không tiến vào 701, hoàn toàn không có giao tiếp gì với những ngôi mộ này, bức thư này cũng để lại vô ích, tóm lại xác xuất tôi nhìn thấy bức thư này tuyệt đối là vô cùng nhỏ.

“Trước tiên đừng nghĩ nữa.” Vào lúc đầu tôi sắp nổ ra tới nơi, lão Yên khoác tay lên trên vai tôi: “Có lẽ đây cũng chỉ là trùng hợp, có lẽ nhà họ Lưu các cậu không chỉ có một mình cậu tên này thì sao? Cái tên Trường An này cũng không hiếm gặp, cậu nói có đúng không?”

Mặc dù tôi thoáng cảm thấy Trường An trên đây là chỉ tôi, nhưng vẫn được lời của lão Yên an ủi, đầu óc đã loạn thành mớ bòng bong của tôi cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

“Có thể cho tôi cái này không?” Tôi nhỏ giọng hỏi.

Lão Yên có chút khó xử mà xoa tay: “Cái này là bảo vật.”

“Tôi biết, nhưng lão Yên, ông không cảm thấy cái này vô cùng kỳ lạ sao?” Tôi lại vuốt mặt một lần nữa: “Hình xăm Cửu Long tương tự, tên giống nhau, hết lần này tới lần khác cũng là tôi đạp chân vào thì xuất hiện, cho dù tổ tiên nhà tôi còn có một người tên là Trường An, vậy cũng quá kỳ lạ rồi đúng không?”

Lão Yên cũng không thể nào giải thích được, cũng không biết an ủi tôi như thế nào, chỉ đành nói ông ấy sẽ cố gắng thử xin giúp tôi, để tôi có quyền hạn điều tra nhất định với ngọc tỉ này.

“Còn miếng vải này cậu giữ lại đi, tránh cho gây ra chuyện rắc rối.” Giáo sư Hứa đưa mảnh vải cho tôi, nói thẻ tre trong phòng có rất nhiều kim văn để đội khảo cổ nghiên cứu, một mảnh vải nhỏ như này thật sự không ảnh hưởng gì tới tổng thể cả.

Tôi cầm mảnh vải trong tay, nghiên cứu một lúc lâu cũng thật sự không tìm ra được một chút dấu vết nào của sản phẩm hiện đại, mong đợi trong lòng lúc này mới từ từ lắng xuống.

Vào lúc mảnh vải này đã sắp bị tôi vò nát, Nha Tử rút nó ra: “Há, cậu có nghĩ nhiều nữa cũng không có tác dụng gì đâu, người để lại cái này xương cốt đã lạnh rồi, cậu cũng không thể truy cứu được gì, đi bước nào hay bước đấy đi.”

“Biết rồi.” Tôi cướp lại mảnh vải rồi nhét vào trong ngực: “Nếu như người trên đây chỉ đúng là tôi, tôi nghe tiếng chuông rồi thì sẽ làm sao?”

“Không phải cậu đã nhìn thấy rồi sao? Nhiều nhất là giống với những người bên ngoài.” Nha Tử khó hiểu nói.

Tôi lắc đầu: “Không đúng, nếu như là như vậy thì không cần thiết phải đặc biệt nhắc nhở, nhất định là có chỗ nào không giống với người thường mới đúng, nhưng cái không giống này là cái gì chứ.”

Tôi nhìn xung quanh hầm bồi táng, đầu nhanh chóng hoạt động, muốn rút ra được gì đó từ trong đống manh mối này. Nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Bởi vì mọi thứ ở đây quá rõ ràng, không có gì đáng giá để tôi bóc tách cả.

“Trường An, cậu là con cháu của nhà họ Lưu?” Đội trưởng Bạch vẫn không không biết đang nghĩ gì, cho đến khi chủ đề của chúng tôi kết thúc, bà ấy mới muộn màng hỏi.

Tôi gật đầu, ánh mắt bà ấy nhìn tôi lập tức thay đổi! Nếu như nói trước đây trong mắt bà ấy tôi vẫn luôn là một người trẻ tuổi đáng bồi dưỡng, vậy bây giờ tôi chính là một phần tử nguy hiểm, bởi vì không chỉ có ánh mắt của bà ấy biến đổi, mà còn lùi về phía sau hai bước, giống như là đang né tránh gì đó vậy.

Động tác này kích thích tới tôi, ánh mắt của tôi đuổi theo bà ấy: “Thầy đang sợ à?”

****0:

“Không, không sợ…” Bà ấy có hơi lắp bắp, lời vừa nói ra bà ấy cũng biết được biểu hiện của mình quá rõ ràng, thế là dứt khoát chẳng giấu nữa, nói:” Ừ, có hơi sợ.”

“Tôi, hoặc là tổ tiên của nhà họ Lưu có gì có thể làm cho thầy sợ?” Tôi nhìn bà ấy không rời mắt, muốn tìm ra được một chút chân tướng từ trên vẻ mặt của bà ấy.

Nhưng mà trừ thất lễ lúc ban đầu ra, sau đó bà ấy đã khôi phục lại sự bình tĩnh, giống như người sợ hãi vừa rồi không phải là bà ấy vậy, vẻ mặt không chút nào khác thường, hoàn toàn không nhìn ra được bất cứ thứ gì.

Nhìn dáng vẻ đó hẳn là bà ấy không muốn nói, quả nhiên, bà ấy dằn tâm trạng lại: “Không có gì, đợi tới sau này tự nhiên cậu sẽ biết thôi.”

Đây được coi là câu nói tôi ghét nhất, khi còn nhỏ lời nói của cô Tứ và cha cũng không rõ ràng, tôi nghe mà nửa hiểu nửa không. Đợi sau khi gặp được lão Yên, ông ấy cũng như vậy, cái gì cũng để lộ ra một chút, nhưng lại chẳng nói hết được cái gì, giống như là để tôi giải câu đố vậy, làm tôi vô cùng đau đầu.

“Thầy ơi, bất kể tổ tiên nhà họ Lưu có nguồn gốc như thế nào, nhưng chắc tôi không thể làm thầy sợ được.” Tôi cười khổ một tiếng, hẳn đội trưởng Bạch cũng biết động tác vừa rồi đã làm tôi tổn thương, thế là nở nụ cười có chút bất an, nói bà ấy không có ý đó, chỉ là ảnh hưởng của tổ tiên nhà họ Lưu quá sâu, bà ấy chỉ phản xạ có điều kiện mà thôi.

Tôi mỉm cười không tiếp tục thảo luận về chủ đề này nữa, mà đi thẳng tới một góc của hầm bồi táng: “Tiếng chuông truyền tới từ hướng này, đúng chứ?”

0.33071 sec| 2409.125 kb