Kẽo kẹt!

Một hồi âm thanh bỗng nhiên vang lên làm tôi suýt nữa nhảy dựng lên như mèo xù lông, tôi nghiêng đầu cứng ngắc nhìn xuống dưới chân thì nhìn thấy một viên gạch đã sụt xuống một nửa, lộ ra một cái hộp màu đen.

Tôi thở phào một hơi, chỉ sợ bên dưới này bật ra một con cương thi, nói thật thì tôi vẫn luôn cảm thấy đây chính là một cái ổ cương thi, là cái loại mà đi không được hai bước là có thể dẫm trúng một con cương thi ấy.

“Trường An, cậu tùy tiện dẫm một cái cũng có thể dẫm ra được cơ quan, quả thật là linh vật mà.” Ánh mắt lão Yên nhìn tôi giống như đang nhìn một con cún biết tầm bảo vậy, làm tôi lúc nào cũng muốn đi lên khi sư diệt tổ.

Nhưng mà bây giờ tôi không rảnh mà đi tính toán những cái này với ông ấy, bởi vì với tôi mà nói, chiếc hộp trước mắt này không thua gì một trái bom cả.

Bởi vì trên nắp của chiếc hộp đó có khảm một hình vẽ, giống như đúc với hình xăm Cửu Long ở trên lưng của tôi!

 

Mặc dù cho tới bây giờ, hiệu quả phát huy của hình xăm Cửu Long trên người tôi có thể nói là không đáng kể, nhưng mà suy cho cùng đây là thứ của tổ tiên nhà họ Lưu tôi, lại thêm thái độ của cô Tứ và lão Yên, làm tôi càng cảm thấy thứ này không bình thường.

Nhưng bây giờ thứ này lại xuất hiện ở trong một ngôi mộ cổ mấy ngàn năm, không khỏi làm tôi toát một thân mồ hôi lạnh.

Tôi không khỏi sờ vào vị trí hình xăm sau lưng, không biết có phải là ảo giác hay không, tôi chỉ cảm thấy hình xăm này có hơi nóng lên.

Lão Yên cũng nhìn rõ thứ bên trên mặt, lập tức kinh hãi tới sắc mặt tái mét: “Chuyện này, chuyện này sao có khả năng chứ?”

Tôi cũng muốn hỏi chuyện này sao có thể được, nhưng mà sự thật bày ra trước mắt, không cho phép chúng tôi không tin.

Có lẽ mấy người đội trưởng Bạch thấy hai người chúng tôi bị dọa tới sắc mặt tái mét, thế là tò mò lại gần hỏi chúng tôi rốt cuộc là làm sao vậy, cho dù bọn họ đã từng nhìn thấy hình xăm Cửu Long thì cũng chỉ là vội vàng nhìn thoáng qua.

Chỉ có Nha Tử nói một câu là nhìn rất quen, rồi lại nhìn về phía tôi một cái, nhưng mà lão Yên lại lắc đầu, ra hiệu anh ta đừng nói ra.

Tôi vẫn luôn cảm thấy thái độ của lão Yên đối với hình xăm này có chút kỳ lạ, ông ấy không ngăn tôi lộ ra ở trước mặt những người khác, nhưng cũng không muốn tôi nói rõ ràng tường tận cho những người khác, có thể nói là một loại thái độ vô cùng mâu thuẫn.

Đoán chừng là Nha Tử cũng không rõ, vì vậy cũng không lỗ mãng nói ra.

“Trường An, tự cậu xem thử đi!” Lão Yên nhỏ giọng nói nhất định thứ này có liên quan tới nhà họ Lưu, theo lý thì nên để thế hệ sau như tôi tới xem.

Tôi gật đầu một cách trịnh trọng, sau đó nửa quỳ xuống bên cạnh cái hố lộ ra, dùng một loại ánh mắt như là nhìn quái vật nhìn tỉ mỉ cái hộp gỗ màu đen đó, thật ra cái hộp này không lớn, trừ có hoa văn giống với hình xăm Cửu Long ra thì không có bất kỳ vật trang trí nào khác.

Nhưng mà tôi cũng nhìn ra được, hoa văn Cửu Long ở mặt trên cũng chỉ thoạt nhìn mới giống với hình xăm trên lưng tôi, chứ thật ra cũng có không ít khác biệt.

Trên mỗi con rồng trên hình xăm cô Tứ xăm cho tôi đều có điểm khác biệt, biểu thị ý nghĩa rồng sinh chín con, nhưng rồng trên đây đều giống nhau, giống như là một món đồ giả.

Điều này làm tôi thở phào một hơi, nếu như thật sự giống nhau thì tôi sẽ càng lo lắng hơn, nhưng nếu như chỉ là một đồ giả, vậy cho dù trong đó có cái gì tôi cũng sẽ không quá để ý!

Trước tiên tôi bảo Nha Tử xác định xung quanh đây không có cơ quan gì, rồi mới cẩn thận cầm chiếc hộp đó lên.

Chiếc hộp này to bằng khoảng hai nắm tay, bên trên có treo một cái khóa vàng nhỏ, chìa khóa được đặt ở bên cạnh, hoàn toàn không biết tác dụng của chiếc khóa này nằm ở đâu?

Tôi nhìn lão Yên một cái để hỏi ý kiến, ông ấy gật đầu với tôi, tôi liên tục nắm chặt tay lại rồi buông ra. Đợi sau khi tâm trạng đã hoàn toàn bình tĩnh, tôi mới từ từ cắm chìa khóa vào trong ổ khóa, chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, âm thanh khóa mở vang lên!

****9:

Tôi từ từ gỡ khóa xuống, mở chiếc hộp ra, trái tim đã treo lỡ lửng gần như muốn bật ra ngoài: Chỉ thấy bên trong chiếc hộp đang đặt ngay ngắn một khối ngọc tỉ!

Vừa rồi nghe đội trưởng Bạch nói chuyện ngọc tỉ, bây giờ lại có một khối, tôi vô thức nhìn về phía đội trưởng Bạch, lại thấy bà ấy lắc đầu nói đây không thể nào là khối kia của bà ấy được, nếu như đám ăn hại kia có bản lĩnh tới được chỗ sâu trong cổ mộ thì bà ấy đã mất mạng từ lâu rồi.

Tôi đeo bao tay lên, cẩn thận nâng ngọc tỉ ra ngoài, chỉ thấy phần đáy của ngọc chỉ có một chữ mà tôi không biết.

“Lão Hứa, ông lên xem đi.” Lão Yên vội vàng gọi giáo sư Hứa ở bên cạnh.

Giáo sư Hứa nghiêm túc nhận lấy ngọc tỉ từ trong tay tôi, ngẩng đầu lên nhìn chữ viết dưới đáy, ngay giây sau đó gương mặt của ông ấy trở nên vô cùng kích động, ông ấy không kiềm nổi vuốt ve chữ viết nho nhỏ đó, lẩm bẩm nói: “Ngọc tỉ nước Tăng, có được cái này, độ khó của công việc khảo cổ sẽ giảm đi rất nhiều, hơn nữa... các cậu xem.”

0.20125 sec| 2409.828 kb