Lúc này tôi mới thở phào một tiếng, sau đó tỉnh táo lại, tức giận nói: “Thương Thần, anh mẹ nó nếu như viên đạn đó chếch đi một li thì sao hả? Còn có, trong máu này có độc hay không, nếu có thì làm sao hả?”
****6:
Thương Thần khinh thường liếc nhìn tôi một cái: “Vốn ông đây còn tưởng cậu là một người rắn rỏi, bây giờ xem ra cậu cũng chỉ là một tên yếu đuối mà thôi.”
“Anh mẹ nó nếu như ông đây trúng chiêu thì mới thật sự là yếu đuối đấy!” Tôi có chút phát cáu.
Mặc dù kỹ thuật bắn súng của Thương Thần vô cùng lợi hại, nhưng đầu của con rắn đó to bao nhiêu, sau khi viên đạn này xuyên qua đầu nó, chỉ cần sượt qua tôi một chút thôi là tôi cũng bị phế rồi, với cả, rốt cuộc bên trong máu này có độc hay không?
“Ha, cái khác ông đây không dám nói, nhưng viên đạn này ông đây muốn nó dừng ở đâu thì nó sẽ dừng ở đó! Còn máu này có độc hay không, cậu đừng hỏi tôi, ngược lại nếu như tôi không nổ súng, cậu đã bị phế từ lâu rồi.” Thương Thần mang theo khí thế tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, làm tôi nhìn mà thật sự không biết nên nói cái gì.
Lão Yên đi qua vỗ lên bả vai tôi: “Cậu yên tâm, trước đó cậu đã uống thuốc giải độc của Dược Quán Tử, vì vậy tạm thời không sao đâu.”
Cái gì gọi là tạm thời không sao?
Tôi lại tức giận đến dựng cả tóc gáy, lão Yên vội vàng an ủi tôi: “Yên tâm yên tâm, tranh thủ thời gian dọn dẹp sạch sẽ đi, nếu không sẽ có chuyện thật đấy.”
Nhìn dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác của bọn họ, tôi thật sự cảm thấy vừa rồi tôi xung phong nhận việc thật sự là quá ngu xuẩn.
Đừng nhìn Lão Yên đầu đã có tóc hoa râm, ông ấy là gừng càng già càng cay, hơn nữa nếu như người bị cắn là ông ấy thì hẳn cũng không có chuyện gì lớn, dù sao cũng là ông già sống nửa đời rồi, còn mong đợi có hoa đào gì hay sao?
Lão Yên đập một cái lên trên trán tôi: “Cậu đảo mắt một cái là tôi đã biết cậu đang nghĩ gì rồi, sao hả, tôi không thể tìm một sư nương cho cậu, cậu rất vui à?”
Tôi còn chưa nói gì, đội trưởng Bạch bên kia đã phản ứng lại trước: “Vẫn còn chưa kết hôn?”
Lão Yên mang vẻ mặt đau khổ, đội trưởng Bạch đã mở miệng nói liên hoàn: “Năm đó thầy đã nói rồi, tính cách này của con không dễ tìm được vợ, bảo con thu bớt tính tình đi, con lại không nghe, bây giờ đã già đầu rồi cũng chưa có vợ, đợi sau này...”
“Thầy, thầy thấy tới giờ con vẫn chưa kết hôn có thể là vì vấn đề tính cách sao? Với cả, làm ngành này của chúng ta lúc nào chết đi cũng không biết, nào còn mong đợi vào việc chăm lo dưỡng lão nữa, đúng không?” Sắc mặt lão Yên càng đau khổ hơn.
Đội trưởng Bạch hừ một tiếng: “Đừng nói bừa, tìm một người vợ...”
“Thầy.” Lão Yên cắt ngang lời bà ấy: “Thảo luận chuyện chung thân đại sự ở đây có phải là không quá may mắn không ạ?”
Hiển nhiên là lão Yên rất hiểu điểm yếu của đội trưởng Bạch ở đâu, ông ấy vừa nói vậy, quả nhiên đội trưởng Bạch đã dừng chủ đề này lại, không nhắc tới vấn đề này nữa.
Tôi nhìn mà không nói nên lời, một là không ngờ tới lão Yên thật sự sẽ bị giục cưới, hai là cũng không ngờ tới nhân vật lợi hại như đội trưởng Bạch cũng không thể ngoại lệ, vậy mà vẫn còn lo lắng cho chuyện hôn nhân của lão Yên.
“Cái đó, mọi người có thể quan tâm tôi trước không?” Tôi bất lực nói.
Tốt xấu gì bây giờ tôi cũng đang trong nguy hiểm, những người này làm như vậy thật sự thích hợp sao?
Lão Yên ném một mảnh vải cho tôi, tùy tiện bảo tôi tự lau đi, nói còn có mười hai con khác đang đợi tôi đi giải quyết đấy.
Lần này tôi không lỗ mãng nữa, mất mạng là một chuyện, cái mạng này không mất nhưng mất đi mệnh căn thì lại là một chuyện khác, thế là tôi liên tục lắc đầu: “Không được, chuyện này quá nguy hiểm, còn không bằng cho nổ tung hết đi.”
“Cậu cũng biến thành phần tử bạo lực rồi à?” Lão Yên vừa trả lời vừa gọi mọi người cùng nhau đi mở quan tài ra.
Thương Thần lấy ra một gói thuốc nổ từ túi trong của áo khoác, đặt ở vị trí khoảng giữa của mười hai chiếc quan tài, rồi kéo ra một đoạn ngòi nổ, tôi cạn lời nhìn bọn họ, vừa rồi bọn họ vẫn còn nghiêm túc cơ mà, sao bây giờ lại trở thành dáng vẻ này rồi?
Chuyện này sau này tôi mới biết được nguyên nhân, bởi vì con rắn đó hoàn toàn không có độc, mà là một loại vật tương tự như đồ trang sức dùng để nối liền thi thể, kỳ quái nhưng lại không có tác dụng gì lớn, tấn công người cũng chỉ là phản xạ theo bản năng.
Mà sở dĩ mấy người lão Yên không nói cho tôi, chỉ bởi vì bọn họ cảm thấy dưới bầu không khí đè nén như này, có chuyện cười này của tôi thì rất tốt.
Nghe thấy nguyên nhân này tôi suýt nữa đã trực tiếp tóm lấy bọn họ đánh một trận, nhưng Nha Tử lại nói Lão Yên cảm thấy tôi như một ông cụ non, mặc dù cũng trêu chọc cười đùa với mọi người, nhưng phần lớn thời gian lại quá mức yên lặng, vì vậy muốn nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát của tôi.
Nhưng mà những chuyện này sau này hãy nói, nói tới hiện tại, Thương Thần kéo ngòi nổ ra dài khoảng hơn một mét thì mới dùng que diêm châm lửa, sau đó mấy người lão Yên và Nha Tử nhanh chóng mở ra toàn bộ mười hai chiếc quan tài, sau đó dùng gậy gõ lần lượt từng cái một.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo