“Trường An, cậu đừng ngây ra đấy nữa, tới xem xem đây là cái gì?” Tôi đang định chạm vào điếu thuốc để hút thì Nha Tử chạy tới, vẻ mặt không tán thành hỏi tôi sao cũng học hút thuốc rồi.

Tôi giơ hai tay lên, nhận mệnh mà nhét điếu thuốc trở lại.

Thói quen này được hình thành trong mấy tháng khi tôi bị bệnh, mặc dù thời gian dưỡng bệnh không được hút thuốc, nhưng bọn thọ thật sự là quá bận, ở Yến Kinh trừ bọn họ ra tôi lại chẳng quen một ai, vì vậy thỉnh thoảng sẽ hút hai điếu giết thời gian, không ngờ tới vậy mà lại hơi nghiện, quả nhiên là không thể dính vào.

Mà Nha Tử lại cực kỳ phản cảm với việc tôi hút thuốc, nói một chàng trai tốt lành như tôi không thể học theo cái loại tẩu thuốc như lão Yên được, vừa mở miệng đã toàn mùi thuốc lá huân người ta, vì vậy ở trước mặt anh ta tôi rất ít khi hút, chẳng qua bây giờ không biết tại sao lại đột nhiên nghiện thuốc.

“Anh bảo tôi xem cái gì?” Tôi nhìn Nha Tử vẫn muốn dong dài giáo huấn mình thì nhanh chóng chuyển dời đề tài đi.

Quả nhiên, lực chú ý của anh ta lập tức bị dời đi, tóm lấy cánh tay tôi rồi kéo tới bên cạnh một chiếc quan tài.

Tôi đi qua theo, anh ta kích động chỉ vào một thi thể nữ khoảng chừng mười hai mười ba tuổi trong quan tài nói: “Cái mà cô gái đang cầm trên tay có phải là ngọc không?”

Tôi không coi là chuyện gì lớn, trong tay thi thể có ngọc là chuyện rất bình thường, người cổ đại đều sẽ dùng vàng bạc đồ ngọc làm vật bồi táng, thường thì vàng bạc sẽ đặt ở xung quanh Ảnh cung, mà ngọc phần lớn sẽ đi liền với thi thể, tôi không hiểu Nha Tử kích động làm cái gì nữa.

“Ai nha, cậu xem kỹ đi, khối ngọc này không giống bình thường!” Nha Tử ấn đầu tôi vào trong quan tài làm tôi suýt nữa đã ôm ấp nhiệt tình với thi thể nữ đó, tôi kinh hãi tới phản xạ có điều kiện mà tóm lấy tay của Nha Tử rồi thuận tay cho anh ta một cái vật qua vai.

Có lẽ anh ta không ngờ tới tôi sẽ phản ứng quá khích như vậy, bị ngã trên mặt đất kêu gào: “Cậu làm vậy là muốn giết người diệt khẩu à?”

Tôi cũng có chút ngại ngùng, vội vàng duỗi tay kéo anh ta đứng dậy.

Tôi còn chưa nói là, thật ra vừa rồi có một khoảnh khắc tôi đã nhìn thi thể nữ trước mặt này thành “mắt cá chết”(*) hồi nhỏ, sự sợ hãi chôn ở tận đáy lòng lập tức gặm nhấm cả linh hồn.

(*)mắt cá chết: ý chỉ cương thi nước trong mộ cổ Tây Chu ở Tướng Quân Lĩnh.

“Cậu sao thế?” Có lẽ Nha Tử cũng nhìn ra tôi không bình thường lắm: “Một cỗ thi thể mà thôi, cậu sợ cái gì?”

Tôi lắc đầu không nói gì, chuyên chú quan sát khối ngọc mà Nha Tử bảo tôi nhìn.

Khối ngọc này có hình trụ tròn, giống như là tua rua của quạt, phía trên còn có tua rua còn chưa mục rữa hoàn toàn, trừ chất ngọc nhìn ra giống như là loại thượng hạng, tôi lại không cảm thấy có chỗ nào lạ lùng cả.

“Cậu xem cái chỗ sát tay ấy, có phải là chỗ đó có mấy tia màu đỏ giống như tia máu không?” Nha Tử duỗi tay chỉ vào chỗ đó.

Tôi xoa đôi mắt hơi xót rồi lại nhìn qua một lần nữa, quả thật nhìn thấy mặt trên miếng ngọc có quấn một vòng màu đỏ: “Là huyết ngọc?”

“Không đến mức đó, nhưng cũng là cực phẩm trong cực phẩm.” Nha Tử nói.

“Cái này có cái gì đâu? Chỉ là một khối ngọc đắt tiền mà thôi.” Tôi không để tâm nói.

Nha Tử lại mỉm cười, cười tới vô cùng đắc ý: “Phải không? Nhưng vừa rồi lão Yên mới nói địa vị của nhóm thi thể nữ này đều không cao, sao lại có thứ bồi táng quý giá như vậy chứ.”

Tôi lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh ta: “Anh có ý gì?”

“Ý của tôi là, đây không chỉ là hầm bồi táng!” Ánh mắt của Nha Tử dán vào viên ngọc, nhẹ nhàng nói: “Tăng Hầu Ất chơi trò giấu đầu hở đuôi tốt thật.”

Tôi lại càng nghe không hiểu ý của anh ta, may mà anh ta cũng không có ý định nhử tôi, nhanh chóng giải thích nói: “Để phòng mộ bị trộm, thi thể bị hư hại, rất nhiều khi người cổ đại sẽ làm chuyện như thế này! Chính là đặt thi thể của “chính chủ” trong một đống người bồi táng để đánh lừa mọi người, kẻ trộm mộ có một chút kinh nghiệm nhưng không quá thành thạo thường sẽ không động vào thi thể bên trong hầm bồi táng, bởi vì vừa nguy hiểm lại vừa không có thứ gì đáng tiền.”

“Ý của anh là cỗ thi thể này chính là “chính chủ” sao?” Tôi quan sát thi thể khoảng trên dưới mười hai tuổi bên trong quan tài, chỉ cảm thấy cũng không có chỗ nào đặc biệt, ăn mặc giống như những thi thể khác, điểm khác duy nhất có lẽ chính là chỗ lông mày của cô gái này có một nốt ruồi son.

Nếu như nằm trên người của người sống, nhất định là sẽ tăng thêm phong thái, nhưng người này đã chết rồi, còn chết hơn ngàn năm nữa, loại phong thái này đã thay đổi, trở nên kỳ lạ, giống như là chủ nhân của nốt ruồi son này lúc nào cũng có thể tỉnh lại vậy.

Đầu tiên là Nha Tử gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Cậu nói không đúng, nếu như cô gái này là chính chủ, vậy thân phận là gì? Trưởng công chúa hoàng tộc đã xuất hiện rồi, tương truyền Tăng Hầu Ất cũng chỉ có một người chị gái, không có chị em nào khác, chẳng lẽ cô gái này là phi tử?”

“Nhìn cách trang điểm thì người ta vẫn là một cô gái.” Thương Thần không biết lúc nào đã thò đầu ra bất thình lình nói một câu.

0.13648 sec| 2406.031 kb