Thân thể đội trưởng Bạch run rẩy, lão Yên trách móc trừng tôi một cái, tôi lập tức nhận ra mình đã nói sai rồi. Đội trưởng Bạch có thể nhẹ nhàng qua loa nhắc tới 303 là một chuyện, nhưng lúc đối mặt với đe dọa của 303, bà ấy có thể giữ vững được sự bình tĩnh hay không thì lại là một chuyện khác.

Tôi đặt mình vào hoàn cảnh của bà ấy mà nghĩ, nếu như tôi bị một thế lực đuổi giết mười mấy năm, khó khăn lắm mới thoát khỏi được, nhưng rồi lại xuất hiện dấu vết của bọn họ thì có lẽ tôi cũng sẽ sụp đổ, phản ứng của đội trưởng Bạch đã là rất bình tĩnh rồi.

Chẳng qua điều làm tôi không rõ chính là tại sao tôi không bị mê hoặc lại có liên quan tới những người này?

Nhưng mà tất cả mọi người ở đây, trừ đội trưởng Bạch ra có lẽ không ai có thể biết được tại sao lại như vậy, vì vậy nhất thời chỉ còn giọng an ủi nhẹ nhàng của lão Yên, và dáng vẻ bồn chồn lo sợ của đội trưởng Bạch.

Ba người tôi, Nha Tử và Thương Thần tụ lại với nhau, nhìn nhau một cái nhưng cũng không nói gì, chỉ lo lắng nhìn về phía đội trưởng Bạch.

Lão Yên an ủi mấy phút đội trưởng Bạch mới ổn hơn một chút, bà ấy xấu hổ nhìn chúng tôi một cái, sau đó ngẹn ngào nói: “Có một vài chuyện tôi chưa nói với mọi ngươi, là bởi vì không cần thiết, nhưng tôi thật sự không ngờ tới tay của bọn họ đã duỗi dài tới như vậy, Tiểu Yên, lần này chỉ sợ là các con có đi không có về rồi.”

 

“Là đám súc sinh chó má 303 sao?” Trên mặt lão Yên hiện lên vẻ tức giận.

Đội trưởng Bạch ừ một tiếng, sau đó thở dài nói: “Thầy gặp được mọi người, vốn tưởng rằng sự sợ hãi với bọn họ sẽ giảm xuống rất nhiều, nhưng mà không ngờ tới...”

Bà ấy không ngờ tới vậy mà nỗi sợ hãi với những người đó vẫn còn lớn như vậy.

“Ha ha, thầy, thầy sợ cái gì, bọn họ còn dám ra tay với con chắc?” Lão Yên nhìn có vẻ rất không đặt những người này vào trong mắt.

Nhưng đội trưởng Bạch lại cười khổ lắc đầu: “Năm đó bọn họ còn dám ra tay với thầy, bây giờ sao lại không dám giả tạo một tội danh cho con chứ?”

Lão Yên bật cười một tiếng, nói bây giờ không giống với ngày xưa.

Mặc dù ông ấy không biết 303 đã ra tay với đội trưởng Bạch, nhưng bởi vì khi ông ấy tiếp nhận 701, 303 đã từng ngáng chân, vì vậy những năm này ông ấy vẫn luôn thu thập tư liệu của đối phương, đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, vì vậy nếu bọn họ muốn hoàn toàn xử hết chúng tôi thì cũng là chuyện không hề dễ dàng.

“Khoảng thời gian này 303 đang xử lý một ngôi mộ Vương phi ở Sơn Tây, các thành viên quan trọng đều đã bị phân tán ra ngoài, theo lý mà nói thì không có ai theo dõi chỗ chúng ta mới đúng.”

Giáo sư Hứa nghi ngờ liệu có phải đội trưởng Bạch đã cảm giác sai rồi không: “Hơn nữa với thủ đoạn của 303 thì lão Yên không đến mức không nhìn ra được, dù sao mấy năm nay đã đấu trong tối ngoài sáng rất nhiều lần rồi.”

Đội trưởng Bạch lại lắc đầu: “Năm đó tôi cũng không coi trọng đám người 303 đấy, nhưng cuối cùng lại lật thuyền trong mương, người làm tôi hơn mười năm qua người không ra người quỷ không ra quỷ chính là bọn họ!

Những thứ các cậu tìm hiểu mấy năm nay chưa chắc đã là toàn bộ thực lực của bọn họ, nếu không từ lâu đã nhận ra được chuyện năm đó là do bọn họ một tay sắp đặt rồi.”

“Đúng vậy.” Lão Yên lại gật đầu: “Nhưng mà, rốt cuộc tại sao thầy lại cảm thấy bọn họ tới rồi? Lời Trường An mới nói có chỗ nào không đúng sao?”

“Thầy cũng không xác định, chẳng qua…” Dường như đội trưởng Bạch vẫn có chút khó mà mở miệng, một lúc lâu sau bà ấy mới nói: “Con cũng nói đó, năm đó những người mới kia trăm miệng một lời, nói là thầy trộm ngọc tỉ đi không phải sao?”

“Nhưng lần đó không phải là vì có người mới phản bội sao?” Tôi kinh ngạc nói.

Ánh mắt đội trưởng Bạch xa xăm, dường như là đang nhớ lại chuyện năm đó, qua khoảng chừng mười giây ánh mắt của bà ấy mới tập trung lại một lần nữa, rồi đưa ánh mắt về phía tôi nói: “Trường An, lấy lý lịch của cậu thì ở 701 cũng tính là người mới, hiểu không?”

Tôi lập tức hiểu được ý của bà ấy, cái gọi là người mới ở 701 không giống như những lính mới trong quân đội, không hiểu cái gì cả, phần lớn bọn họ đều tinh thông một vài kỹ năng nào đó mới có thể được đặc tuyển vào 701.

Nhớ khi xưa tôi ở trong quân đội cũng được tính là một người xuất sắc, nhưng tới 701 rồi mới phát hiện mình chẳng là cái gì cả.

“Người mới” như vậy thật sự không nên dễ dàng bị một người phản bội làm dao động, trăm miệng một lời đi vu tội cho đội trưởng của mình được.

“Thầy đang nghi ngờ năm đó bọn họ cũng trúng thủ đoạn như hôm nay của chúng ta?” Tôi lập tức phản ứng lại.

Đội trưởng Bạch chỉ Nha Tử và giáo sư Hứa: “Cậu nghĩ xem, nếu như không phải bởi vì cậu diệt trừ bông hoa ăn thịt rồi bị thương, cơ duyên xảo hợp cứu được chúng ta ra từ trong ảo giác thì hai người bọn họ sẽ như thế nào?”

Tôi tiếp tục suy nghĩ theo ý của đội trưởng Bạch, mồ hôi lạnh lập tức nhỏ giọt từ trên trán: Nếu như bọn họ cứ vậy mà đi ra ngoài, rất có khả năng bọn họ sẽ cho rằng vừa rồi đã phản bội lẫn nhau, kết quả thì không cần nói cũng biết, thêm cả việc quả thật cánh tay của giáo sư Hứa đã bị Nha Tử bẻ gãy.

0.11663 sec| 2413.461 kb