Nhìn theo tay của ông ấy, chúng tôi nhìn thấy góc bên dưới của chữ đó có một chữ còn nhỏ hơn, giáo sư Hứa nói đây là chữ “Tùy”.
“Có được cái này, coi như câu đố chưa giải được về hai nước Tăng, Tùy đã được giải quyết triệt để rồi.” Giáo sư Hứa nâng mắt kính, ánh mắt hoàn toàn không rời khỏi ngọc tỉ: “Hai nước Tăng, Tùy chìm nổi trong dòng sông lịch sử mấy ngàn năm, không thấy có tư liệu lịch sử, cũng không ai có thể giải thích rõ ràng được hai quốc gia này, nhưng mà bây giờ có bằng chứng là ngọc tỷ này, đã có thể chứng minh được Tăng Tùy thật ra là một nước!”
Mặc dù phỏng đoán liên quan tới việc hai quốc gia này là một đã có từ lâu rồi, nhưng ở ngành khảo cổ, cái được chú trọng không phải là phỏng đoán, mà là chứng cứ, không có chứng cứ, thì cho dù phỏng đoán có phù hợp logic hơn đi chăng nữa thì cũng không thể áp dụng được.
Lão Yên cũng kích động xoa mặt: “Cuối cùng đã có được chút tin tức tốt rồi.”
“Đúng vậy, cả đoạn đường này giống như là đang chơi game vậy, qua một cửa ải thì có một phần thưởng, không phải là Tăng Hầu Ất này còn tính trẻ con chứ?” Nha Tử người nói vô tâm người nghe để bụng, rất nhiều tên trộm mộ đi một lượt trong cổ mộ lại chẳng có được cái gì, qua một ải là có thể có được một di sản văn hóa có thể gọi là bảo vật như bọn họ thật sự là ngàn năm khó gặp.
Tại sao?
Tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ, là Tăng Hầu Ất cảm thấy những thứ này không quý giá, hay là do ông ta cố ý sắp xếp?
Nếu là cái trước thì vô cùng khó hiểu, những thứ khác không quý giá thì cũng thôi đi, chứ ngọc tỉ chính là truyền thừa của một nước, cho dù là một Hoàng đế ngu ngốc cũng không thể nào cho rằng thứ này không có tác dụng được, vì vậy chắc là cái sau nhỉ?
Nhưng ông ta cố ý sắp xếp cho ai xem!
Nếu như không phải núi Diệp Gia phải nổ núi để sửa đường, không biết bao giờ ngôi mộ cổ này mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, sắp đặt của ông ta thật sự có thể làm người mà ông ta muốn nhìn thấy sao?
“Hình như phía dưới còn có đồ.” Lão Yên gõ cái hộp rồi nói.
Lúc này tôi mới rời ánh mắt khỏi ngọc tỉ, phát hiện hình như phía trên tấm vải bọc ngọc tỷ có thêu chữ, đương nhiên, tôi vẫn nhìn không hiểu, nếu không phải bởi vì những chữ này nhìn có cảm giác y hệt như trên ngọc tỉ, tôi gần như đã tưởng rằng nó là một bức vẽ.
Giáo sư Hứa không nói hai lời đi phiên dịch, nhưng mà sau khi ông ấy nhìn thấy chữ đó lại quan sát tôi bằng một ánh mắt kỳ lạ, tôi bị ông ấy nhìn tới sởn cả tóc gáy, một loại dự cảm không ổn thoáng qua trong lòng tôi.
Quả nhiên, ngay giây sau đó ông ấy từ từ mở miệng nói: “Trường An của ngô...”
“Cái gì?” Còn chưa đợi ông ấy nói xong, tôi đã kinh hãi, Trường An Trường An, đây là tên cha đã đặt cho tôi, tại sao lại thêu trên một mảnh vải ngàn năm, còn dùng kim văn nữa chứ?
Lão Yên đè bả vai tôi lại: “Đừng kích động, còn chưa nói xong là gì mà.”
Cho dù là như vậy tôi vẫn không kiềm chế được mà run tay, sau khi thở gấp mấy tiếng mới hòa hoãn lại: “Giáo sư Hứa, ông tiếp tục đi.”
“Cậu chắc chắn không?” Dường như giáo sư Hứa có hơi không nhẫn tâm, xác định với tôi một chút.
Tôi vuốt gương mặt có hơi cứng nhắc bởi vì lâu rồi không nghỉ ngơi của mình, cười khổ nói: “Thứ này đã ở trước mặt tôi rồi, cho dù là không xem tôi cũng không vượt qua được ải đó, còn không bằng biết rõ ràng bên trên đã viết cái gì, để cho an tâm.”
Giáo sư Hứa không biết làm sao chỉ đành gật đầu, sau đó tiếp tục đọc những lời phía sau: “Trường An của ngô, nếu tới mộ này, phải tránh nghe âm!”
Mười hai chữ, mỗi khi giáo sư Hứa nói ra một chữ, trái tim của tôi lại nhảy lên một nhịp, giống như là con rối gỗ bị giật dây vậy, đợi lời của ông ấy vừa dứt, tôi có hơi đờ đẫn hỏi cái gì gọi là phải tránh nghe âm, là phải tránh, hay là nhớ lấy?
“Đừng nghe âm thanh.” Mày của giáo sư Hứa đã nhíu chặt thành hình chữ xuyên: “Đây chắc là bảo cậu đừng nghe tiếng chuông?”
Nhắc nhở rõ ràng như thế này hẳn sẽ không có ý nghĩa gì khác, nhưng tôi đã nghe rồi, mặc kệ là sau khi nghe có hậu quả gì, nhắc nhở này cũng đã tới quá trễ. Hơn nữa nếu như không phải là tôi giẫm một cái vào, cái nhắc nhở này chưa chắc tôi đã có thể nhìn thấy.
Nha Tử ở bên cạnh kêu gào: “Đậu má, Trường An, rốt cuộc cậu có thân phận gì thế?”
“Tôi có thể có thân phận gì.” Tôi liếc anh ta một cái: “Với cả thân phận gì mới có thể làm người mấy nghìn năm trước để lại thư cho mình chứ?”
Sau khi kinh ngạc lúc ban đầu qua đi, tôi đã bình tĩnh trở lại, nếu như đây không phải là trùng hợp, vậy thì ngọc tỉ này chính là đồ giả, trước khi chúng tôi vào trong ngôi mộ này đã có người cố ý để lại thứ này.
Đương nhiên, cũng không thể loại lỏ việc thứ này thật sự là thứ được để lại mấy nghìn năm trước, vậy thì tên cũng tôi xứng đáng được nghiên cứu.
“Ngọc tỉ là thật.” Một câu của giáo sư Hứa đã phủ định nửa câu trước của tôi: “Tôi đã thấy nhiều đồ ngọc, chỉ cần sờ vào sẽ biết được thật giả.”
Tôi chán nản cúi đầu xuống: “Vậy cũng có nghĩa là, vào mấy ngàn năm trước thật sự có người để lại thư cho tôi sao? Chuyện này không thể nào, nếu như người đó để lại cho con cháu của nhà họ Lưu tôi, tôi tạm cho rằng ông ta đang lo trước tính sau, nhưng tại sao lại là một mình tôi? Sao ông ta biết được sự tồn tại của tôi?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo