“Sao vẫn chưa cắt đuôi được thế?” Chạy được khoảng 5, 6 phút, tôi cảm thấy khí oxy trong phổi mình gần như cạn kiệt, vết thương được băng bó vội vàng lại bắt đầu chảy máu, nhưng Tàm Tùng vẫn cứ theo sát phía sau chúng tôi, có làm thế nào cũng không cắt đuôi được.

Cô Thu cười một tiếng: “Ông ta không muốn thả chúng ta đi đâu, một mình đợi mấy ngàn năm cũng nhàm chán chứ, nếu không cậu đi tiếp đón ông ta đi, biết đâu chúng tôi còn có thể chạy thoát, được không học trò.”

“Chị Thu!” Tôi hét lên một cách bất lực, bảo cô ấy lúc này rồi đừng nói đùa nữa.

Cô Thu liếc nhìn tôi rồi đột nhiên nói: “Tôi không nói đùa đâu.”

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô ấy, tôi có chút bối rối, sững sờ trong giây lát.

“Trường An à, cậu phải ở lại đây với ông ta thôi!” Cô Thu lại nói một câu, sau đó thình lình vươn tay đẩy tôi ngã xuống đất, tôi chỉ biết trơ mắt nhìn bọn họ chạy đi xa, mà Tàm Tùng cách tôi càng ngày càng gần.

Tôi mở to mắt nhìn những người đồng đội của mình đang chạy xa dần, không thể tin được rằng họ đã trực tiếp bỏ rơi tôi để thoát thân vào thời điểm quan trọng nhất.

Bàn tay của Tàm Tùng đã đưa tới cổ tôi, tôi nhắm mắt cam chịu, dù sao trên đời này tôi cũng không còn một người thân nào nữa, trước khi chết có thể cứu được bọn họ coi như tích được chút công đức, phải không?

****6:

“Tiểu Thu, cô đang làm cái gì thế?” Lão Yên tức giận nói.

Tôi chỉ nghe thấy ông ấy hét lên một câu, rồi định quay trở lại cứu tôi, nhưng đã bị cô Thu cản lại.

Khoảnh khắc tay của Tàm Tùng sắp bóp cổ tôi, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, yên tĩnh chờ đợi giây phút cuối cùng đến.

Nhưng cơn đau dữ dội như trong tưởng tượng đã không đến, tôi hoài nghi mở to mắt ra, liền nhìn thấy một bàn tay khác đang đặt lên cổ Tàm Tùng, bàn tay này hơi trắng nhưng cực kỳ mạnh mẽ, cổ Tàm Tùng nằm trong bàn tay này khiến ông ta cũng bị uy hiếp, không dám động đậy.

Mà tôi biết chủ nhân của bàn tay này là ai!

“Cô Tứ!”

Tôi nhìn người đang đứng phía sau Tàm Tùng, vẫn là cô Tứ với một bộ đồ trắng toát từ đầu đến chân, tôi không khỏi kinh hỉ kêu lên một tiếng, cũng quên mất cổ của mình vẫn đang trong tay Tàm Tùng, vì thế tôi lập tức cảm nhận được cơn đau nhói.

Nhưng lúc này tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, chỉ kích động và nhìn chằm chằm vào cô Tứ, nếu không có anh ấy thì tôi đã chết từ lâu rồi, năng lực của anh ấy khiến cho tôi phải cảm thán không thôi.

Nếu nói năm chín tuổi tôi vẫn còn ngây thơ chưa biết gì, thì sau mấy năm học hỏi tôi cũng có thêm hiểu biết, vì thế lúc này tôi mới cảm thấy ngạc nhiên tới không thể tưởng tượng nổi, bởi anh ấy có thể giải quyết một con cương thi một cách nhẹ nhàng như bỡn.

Bây giờ anh ấy đã ở đây, chúng tôi nhất định sẽ sống sót mà đi ra ngoài!

Cô Tứ liếc mới nhìn tôi một cái, trên khuôn mặt thanh tú có chút kinh ngạc: “Nhóc con nhà họ Lưu à?”

Tôi không ngờ anh ấy còn nhớ ra mình, liên tục gật đầu, lúc này lão Yên và ba người còn lại cũng quay lại, bao vây xung quanh.

“Cô Tứ, vừa rồi thấy tôi phối hợp với ngài có được không?” Trên mặt cô Thu lộ rõ vẻ kính sợ, những giọng nói vẫn xen lẫn chút nịnh nọt.

Tôi liếc mắt nhìn cô Thu, bây giờ tôi mới nhận ra, vì phối hợp với cô Tứ nhằm tấn công Tàm Tùng bất ngờ, cho nên cô ấy mới đẩy tôi ra làm mồi nhử.

Tôi không khỏi cười khổ, hai người này có thể báo cho tôi trước một câu hay không, không thì dùng cử chỉ ra hiệu cũng được mà?

Nhưng bây giờ tôi không thể tham gia vào cuộc trò chuyện của bọn họ, chỉ thấy cô Thu vừa dứt lời, lão Yên đã kinh ngạc nói: “Cô Tứ, sao ngài lại tới đây?”

Nha Tử đứng một bên tuy rằng không nói gì, nhưng trên mặt anh ta lại tràn ngập sự sùng bái, thoạt nhìn như muốn đến gần nhưng lại không dám, giống như đang nhìn thấy một nhân vật trong thần thoại vậy.

“Tôi không tới, ai sẽ đưa các người ra khỏi núi Nga Mi.” Ánh mắt lạnh lùng của cô Tứ quét qua từng người chúng tôi, anh ấy hơi nhíu mày lại: “Đã lâu như vậy, vậy mà chẳng có chút tiến bộ nào.”

Tôi rất ngạc nhiên trước giọng điệu của cô Tứ với lão Yên, dù sao tuổi tác của lão Yên vẫn có thể xem là trưởng bối của anh ấy rồi.

Không đúng… Bây giờ tôi đã sắp 18, 10 năm đã trôi qua, thế mà cô Tứ vẫn chẳng hề thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ của một thanh niên 25-26 tuổi hệt như năm ấy.

Mà bị lão Yên bị cô Tứ dạy bảo như vậy lại gật đầu liên tục, bày ra dáng vẻ sau này mình sẽ học tập chăm chỉ hơn, giống như đang bị lãnh đạo kiểm tra vậy.

Tôi khiếp sợ nhìn một màn này, lúc này tôi mới hiểu ra, vì sao trước đó khi mới bước chân vào 701, khi nhắc tới cô Tứ thì Nha Tử lại có phản ứng lớn như vậy…

“Cái kia, mọi người có thể cứu tôi trước hay không?” Tuy rằng sự có mặt của cô Tứ khiến tôi yên tâm hẳn, như cổ tôi vẫn đang nằm trong tay Tàm Tùng, nên tôi cảm thấy có chút hoảng sợ.

Nghe tôi nói xong, cô Tứ bỗng nhiên thu tay lại, lùng lùng quát một câu: “Buông tay!”

Tàm Tùng chậm rãi buông tay ra, tôi sờ lên cổ mình, cuối cùng cũng dám thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ thấy cô Tứ dẫn theo Tàm Tùng chậm rãi lui về phía chúng tôi vừa đi ra, đồng thời ra hiệu cho lão Yên đưa chúng tôi đi trước.

0.14095 sec| 2411.594 kb