Tuy rằng chúng tôi đã có phát hiện này, nhưng tình huống hiện tại lại không cho phép chúng tôi từ từ tìm lối ra, ai mà biết Tàm Tùng sẽ tỉnh táo lại vào lúc nào chứ?

Cô Thu cùng Nha Tử chỉ vào tôi và lão Yên, thì thầm bảo hai chúng tôi am hiểu về mộ táng, nên thử đoán một chút xem lối ra có thể nằm ở đâu.

Tôi và lão Yên nhìn chung quanh gian mộ một vòng, cuối cùng tầm mắt đều đồng thời dừng lại trên cỗ quan tài kia.

“Không thể nào? Nhìn thế nào cũng không giống lối ra.” Nha Tử cũng nhìn về phía ấy, im lặng dò hỏi.

Tôi ghé sát vào tai anh ta, nhỏ giọng giải thích: “Anh đã quên chuyện xảy ra trong cung điện trước đó rồi à?”

Từ khi vào lăng mộ, ngoại trừ trận bát quái ra, cũng không có quá nhiều cơ quan, trí tuệ của những người sống từ ba năm ngàn năm trước có siêu việt đến đâu, thì kỹ thuật cũng có hạn.

Hơn nữa, từ khi tiến vào núi Thái Bạch, những thứ cản trở chúng tôi phần lớn đều là chướng ngại vật tự nhiên, từ đó có thể thấy thần dân của nước Thục cổ cũng không am hiểu về cách thiết kế các loại cơ quan, cho nên tôi và lão Yên mới nghi ngờ lối ra trong gian mộ này cũng là chiếc giường đá như ở cung điện trước đó.

Đương nhiên, nói thì nói như vậy, nhưng tôi và lão Yên cũng không dám chắc chắn tuyệt đối, chỉ làm những điều phi thường vào những thời điểm phi thường thôi, giờ phút thế này cũng chỉ có thể mạo hiểm thử một lần.

“Nha Tử, cậu lên trước đi!”

Lão Yên trực tiếp gọi tên anh ta, Nha Tử có chút kinh ngạc, lão Yên gõ lên đầu anh ta: “Trong mấy người chúng ta chỉ có cậu là am hiểu về mấy loại cơ quan nhất, còn không đi mau?”

Nha Tử đáp lại một tiếng, đẩy gọng kính râm rồi rón ra rón rén đi tới bên giường đá.

Chúng tôi vừa quan sát anh ta, vừa cảnh giác nhìn về phía Tàm Tùng, cầu nguyện ông ta sẽ chìm vào hồi ức lâu hơn một chút.

Ầm ầm ầm…

Nha Tử mới vừa đi được nửa đường, một âm thanh như có người dùng búa đập vào giường đá đột nhiên vang lên.

Nha Tử lập tức dừng lại, quay đầu lại, hoang mang nhìn về phía chúng tôi, nhưng tôi không hề để ý tới anh ta, chỉ chuyển sự chú ý sang Tàm Tùng.

Quả nhiên, Tàm Tùng mới vừa rồi còn đắm chìm ở trong hồi ức, giờ phút này lại ngẩng đầu lên, ông ta ung dung nhét miếng vải vào trong ngực, sau đó chậm rãi bước về phía này.

“Lão Yên, làm sao bây giờ?” Tôi xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, ước tính vũ khí mạnh nhất của chúng tôi là quả cầu sét do cô Thu chế tạo ra, hiện giờ đối đầu với Tàm Tùng chắc chắn chúng tôi sẽ chết, huống chi chúng tôi vẫn còn không biết thứ đang đập ầm ầm vào giường đá là thứ gì.

Lão Yên nhìn tôi bằng ánh mắt quả quyết: “Trường An, cậu cứ yên tâm ở lại 701, biết chưa?”

“Ông định làm gì?” Tôi nhìn về phía ông ấy, liền thấy lão Yên rút lựu đạn từ thắt lưng ra, chuẩn bị rút ngòi nổ!

Tôi lập tức giữ chặt ông ấy lại, gầm nhẹ: “Ông làm gì thế, ông không thấy đến cả quả cầu sét kia cũng chẳng thể nổ banh xác ông ta sao, ông làm vậy có ích gì chứ?”

Lão Yên bình tĩnh nói dù sao mình cũng muốn thử một lần, ông ấy không thể trơ mắt nhìn mọi người đều chết ở chỗ này.

“Mọi người đừng đôi co nữa, mau chạy đi!”

Khi tôi sắp không thuyết phục được lão Yên, tay ông ấy đã đặt sẵn vào kíp nổ, Nha Tử đột nhiên hô một câu, sau đó anh ta chạy thẳng về phía chiếc giường đá.

Tôi kinh ngạc nhìn theo Nha Tử, sau đó phát hiện ra một cái lỗ lớn trên giường đá, Côn Bố với cái đầu dính đầy tro bụi cũng chui ra từ đó.

“Côn Bố?” Lão Yên và tôi đều kinh ngạc, không thể tin rằng chính anh ta lại là người tạo ra những tiếng động vừa rồi.

Côn Bố vẫy tay với chúng tôi: “Còn không mau chạy đi!”

Lúc này chúng tôi mới kịp phản ứng lại, ai nấy đều liều mạng chạy về phía trước giường đá, tôi liếc mắt nhìn thấy Tàm Tùng vốn đang đi chậm rãi về phía chiếc giường, dường như đã bị chấn động bởi sự việc lần này, ông ta sửng sốt mất một lúc mới bắt đầu tăng tốc lao về phía chúng tôi.

Chính khoảnh khắc này đã cho chúng tôi cơ hội chạy trốn!

Chúng tôi lần lượt nhảy xuống chiếc giường đá, lúc này mới phát hiện ra phía dưới ấy vậy mà lại có một lối đi bí mật quanh co không biết dẫn tới nơi nào, không chỉ đủ rộng cho người ta khiêng quan tài vào trong lăng mộ mà còn dư ra một chút.

“Có phải lối đi này thông ra bên ngoài lăng mộ không?” Tôi lập tức dò hỏi, dù sao thì quan tài cũng được khiêng từ bên ngoài vào mà.

Côn Bố trả lời một câu không biết, rồi bảo chúng tôi chạy nhanh lên, bởi vì chiếc giường đá đã bị anh ta đạp hỏng rồi, căn bản không ngăn cản được Tàm Tùng.

Chúng tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Tàm Tùng đã tới mép hố và chuẩn bị nhảy xuống.

Với tốc độ của ông ta, nếu ông ta nhảy được xuống dưới này, phải chắc tới tám phần là chúng tôi chạy không thoát.

“Tôi nói này Côn Bố, vì sao lần nào cậu cũng đều bạo lực như vậy?” Lão Yên vừa co giò chạy vừa phàn nàn.

Côn Bố không để ý đến ông ấy, chỉ dẫn chúng tôi chạy theo lối đi bí mật quanh co, thỉnh thoảng chúng tôi gặp phải mấy ngã rẽ, anh ta liền đưa ra lựa chọn mà chẳng có chút do dự nào.

0.13654 sec| 2421.852 kb