Côn Bố khẽ gật đầu, bảo tôi nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải lập tức bỏ chạy!

Tôi nắm chặt dao găm trong tay, cẩn thận bước đến gần chỗ lão Yên và những người khác, khi tôi sắp tới gần, họ đã nghe được động tĩnh và quay đầu lại, nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt của họ lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Lão Yên là người đầu tiên lên tiếng: “Các cậu thực sự trở về rồi…”

“Ừ.” Tôi chỉ đáp lại đúng một câu, không dám nói nhiều hơn, bởi vì chưa xác định được lão Yên trước mặt là thật hay giả.

Lão Yên nhíu mày, hỏi tôi nắm chặt dao găm làm cái gì.

“Không phải chúng tôi vừa đi vừa đánh dấu hay sao, nhất thời tôi chưa kịp thu dao lại.” Tôi nhanh chóng đáp lại.

Côn Bố đứng một bên nhìn bọn họ chằm chằm, sau một lúc anh ta mới chậm rãi hỏi: “Chúng tôi đi được bao lâu rồi?”

“Nửa tiếng đồng hồ.” Sắc mặt của lão Yên càng trở nên quái lạ hơn: “Cả hai người các cậu bị sao thế, chẳng lẽ trên đường đi gặp phải chuyện gì à?”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nghe giọng điệu này hẳn là mọi chuyện không phải như phán đoán của chúng tôi.

Tôi liếc mắt nhìn Con Bố, chỉ thấy anh ta cũng khẽ gật đầu, lúc này tôi mới để ý tới, không biết từ khi nào mà ảnh cổ đã lặng lẽ bò lên vai lão Yên, lúc này nó đã bò về, xem ra khi nãy anh ta cố tình hỏi thời gian để đánh lạc sự chú ý của lão Yên.

“Bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Chúng tôi tụ tập lại với nhau, ai nấy đều mặt ủ mày ê.

“Chúng ta tiếp tục đi về phía trước.” Tôi vươn tay chỉ về phía trước: “Cứ cách một đoạn chúng ta sẽ đánh dấu một lần, nói cách khác, những cái cây chúng ta gặp trên đường nhất định là thật!

Sở dĩ chúng ta gặp phải ảo giác là vì trong này có một số thứ không phải là vật thật, xét từ góc độ này, những gì chúng ta gặp được hẳn không phải là ảo giác, thế nhưng chúng ta cứ đi thẳng về phía trước như vậy lại không gặp một ngã rẽ nào, sau đó vẫn quay trở lại chỗ cũ.

Tôi cảm thấy vấn đề nằm ở chỗ, có thể chúng ta đã đi vào một lối rẽ nào nó, nhưng vì sao chẳng ai có cảm giác gì?”

Trong quá trình đi về phía trước, chúng tôi đã quay lại địa điểm ban đầu, nhưng chúng tôi cũng không đi ngược lại con đường đã đi, vậy trên đường đi chúng tôi phải rẽ ít nhất hai, ba lần, thế mà lại chẳng ai phát hiện ra.

Lão Yên liên tục rít hai ngụm thuốc, lông mày cũng không nhếch lên, chỉ thấy ông ấy nhặt một cành cây trên mặt đất, vừa nói vừa vẽ: “Nếu giữ chừng chúng ta có đi vào lối rẽ, mà chúng ta lại không phát hiện ra, mà trước sau vẫn còn mấy cái cây được chúng ta đánh dấu, vậy có lẽ chúng ta không hề tiến về phía trước, mà là lùi về phía sau?”

“Đi lùi lại ư?” Tôi ngây ngẩn cả người, điều này chúng tôi hoàn toàn chưa nghĩ tới.

Lão Yên gật đầu: “Không sai, chúng ta đi thẳng một mạch tới đáy vực, cho tới khi đến nơi này mới xảy ra vấn đề, vậy chúng ta liệu có thể trở về đáy vực hay không?

Nếu quay trở lại, liệu chúng ta có nhìn thấy những dấu vết mà mình đã khắc trên cây không? Lúc đó chúng ta hãy tính lại thời gian, sẽ biết được vấn đề xảy ra vào lúc nào, như thế chúng ta sẽ không phải mò mẫm như bây giờ nữa.”

“Ý này hay đấy!” Ánh mắt tôi sáng lên, tổng cộng chúng tôi đã đi được nửa tiếng đồng hồ, nếu đi lùi lại phía sau để xác định địa thời gian và địa điểm những vết đánh dấu biến mất, như vậy quãng thời gian còn lại sẽ là thời gian chúng tôi tiến về phía trước.

Khi đó chúng tôi sẽ có thể phát hiện ra chính xác là thứ gì đã ảnh hưởng tới khả năng phán đoán của chúng tôi.

“Lỡ như chúng ta đi lùi lại phía sau mà vẫn quay trở về nơi ban đầu thì sao?” Nha Tử dựa người vào một thân cây lớn, hiển nhiên anh ta chẳng mấy tin tưởng vào cách này.

Lão Yên ấn đầu lọc thuốc xuống mặt đất, chỉ nói thử một lần thì mới biết được.

“Để tôi và Côn Bố đi lần nữa đi?” Đương nhiên tôi chẳng phản đối, dù sao bây giờ mọi người cũng bị mắc kẹt, thà thử một lần còn hơn là không thử.

Điều khiến tôi cảm thấy kỳ lạ là Côn Bố lại thẳng thắn từ chối, trực tiếp đề nghị tôi và Nha tử đi cùng nhau, anh ta bảo Nha Tử cũng coi như là hậu duệ của bách khoa toàn thư, trên đường đi có thể sẽ nhìn ra được một số chi tiết từng bị chúng tôi bỏ qua.

Nha Tử bị Côn Bố điểm danh thẳng mặt có vẻ không vui, nhưng anh ta cũng không phản bác lại, chỉ kéo tay tôi bắt đầu cuộc hành trình.

“Sao thế, Côn Bố làm thế là đang khen ngợi anh đấy, sao anh vẫn còn mặt nhăn mày nhó vậy?” Đi được một khoảng, tôi thấy Nha Tử vẫn rầu rĩ không vui, có chút tò mò mà mở miệng hỏi.

Nha Tử liếc mắt nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu giẫm lên cành cây, nói: “Cậu không biết đấy thôi, một khi Côn Bố đã khen ngợi ai đó, người này phải thực sự giỏi hơn anh ta, nếu không… Anh ta nhất định phải nghĩ đủ mọi cách hành hạ người đó.”

Tôi có chút không tin, nhưng xem vẻ mặt của Nha Tử cũng không giống giả vờ, nên đành phải an ủi anh ta: “Sao anh ấy lại hành hạ anh được chứ, bây giờ chúng ta chẳng khác gì châu chấu bị trói chung một sợi dây, anh cứ yên tâm đi.”

“Cũng đúng! Nếu anh ta dám giở trò gì với tôi, khi quay về tôi nhất định sẽ tố cáo với thầy mình.” Nha Tử hừ một tiếng, bày ra dáng vẻ kiêu ngạo, tôi bị anh ta chọc cười, tâm trạng nặng nề cũng được giảm đi một ít.

0.13766 sec| 2398.148 kb