Nhưng nào ngờ lại xảy ra chuyện, cậu lại định dùng dao găm để cắt dây thừng leo núi, lúc ấy chúng tôi mới cảnh báo cho cậu.”

“Cắt dây leo núi ư?” Tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về việc này, hơn nữa không phải lúc chúng tôi đi cùng nhau vẫn ổn ư, sao khi tôi đi một mình lại rẽ sang đường khác rồi?

Lão Yên chỉ vào cánh rừng trước mặt: “Trận pháp Ngũ hành hoa thụ kỳ lạ là ở chỗ này, tuỳ vào từng người bước vào, tùy vào số người bước vào mà sẽ xuất hiện những tình huống khác nhau.

Tuy rằng phần lớn đều đi vòng quanh tại một chỗ, nhưng cũng có người vừa đi vào một lúc đã xảy ra chuyện, chỉ là không ai biết người đó đã xảy ra chuyện gì mà thôi.”

Tôi xoa xoa huyệt thái dương, nếu thật sự giống như trong sách viết, vậy chúng tôi còn dễ giải quyết, chỉ cần cố gắng đừng suy nghĩ lung tung là có thể đi ra được.

Nhưng hiển nhiên trận pháp này hoàn toàn khác với những gì ghi trong sách, trong lúc nhất thời tôi không biết nên làm gì mới phải.

“Không thì như vậy đi, tôi lại đi thêm một lần nữa, lần này tôi sẽ nhắm mắt lại.” Tôi kéo kéo sợi dây thừng bên hông.

Lão Yên lắc đầu: “Không được, nếu nhắm mắt đi thì không thể đi ra ngoài.”

“Nha Tử, cậu nói rõ ràng ra đi, nếu không chúng ta thực sự không có cách nào giải quyết được tình huống này đâu?” Mắt thấy trời đã sắp tôi, cô Thu đã dần mất kiên nhẫn.

Nha Tử khẽ gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Có thì vẫn có cách, chỉ là chưa có ai từng thử qua cách này, tôi cũng không biết nó có dùng được hay không.”

“Bây giờ đã là lúc nào rồi, còn quan tâm nhiều thế làm gì, rốt cuộc đó là cách gì, cậu mau nói đi.” Cô Thu càng mất kiên nhẫn hơn.

Nha Tử cũng không vòng vo nữa, chậm rãi nói: “Dùng máu!”

“Dùng máu?” Tôi kinh ngạc hỏi lại, không rõ trận pháp này và máu có liên quan gì đến nhau.

Nha Tử cau mày, nói cách này nghe thì có vẻ thần bí, nhưng anh ấy cũng cảm thấy, khi mất một chút máu chính là lúc người ta tỉnh táo nhất, cho nên có thể khắc chế được trận pháp này ở một mức độ nhất định.

“Nếu anh đã nói là thần bí, vậy hẳn là không ngừng tạo ra vết thương là có thể giải quyết được, phải không?” Tôi nghĩ một lát, cảm thấy Nha Tử vẫn chưa kể hết, rốt cuộc anh ấy cũng nói cách này đã rất lâu chưa có ai dùng rồi.

“Ừ, một phần thì chỉ có thể dùng máu của chính mình, trên sách có ghi lại như vậy, nhưng chưa có ai kiểm chứng.

Mặt khác là cách này yêu cầu phải nhỏ máu lên mười cái cây, mà mười cây này chính là thứ chủ yếu tạo nên trận pháp, cho nên chúng ta phải tìm ra mười cái cây ấy trước.”

Nha Tử lại nhìn vào khu rừng phía trước, sau đó bảo lão Yên buộc dây thừng quanh eo mình, anh ta sẽ là người chịu trách nhiệm tìm ra mười cái cây kia.

“Được, chuyện trận pháp này giao lại cho cậu!” Lão Yên nhanh chóng quấn dây thừng quanh người Nha Tử, Nha Tử nhắm mắt và hít một hơi thật sau, sau đó mới chậm rãi bước ra ngoài.

Anh ta cúi đầu, đi dọc theo hàng cây, thỉnh thoảng lại đi tới đi lui như đang đi theo một nhịp điệu.

Chúng tôi nhìn vậy chỉ biết hoang mang, nhưng bóng dáng của anh ta vẫn ở trong tầm mắt khiến mọi người cũng yên tâm hơn.

Ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau, anh ta đã quay trở về, nghiêm túc nói: “Tôi đã chọn ra mười cái cây, nhưng đó cũng chỉ là phán đoán của tôi mà thôi, lỡ như tôi sai…”

“Không sao đâu, đi thôi.” Lão Yên trực tiếp ngắt ngang lời của Nha Tử, ông ấy cũng là người đầu tiên dùng dao cắt đứt ngón tay, rồi đi theo con đường Nha Tử vừa đi, thỉnh thoảng lại quệt máu lên thân cây.

Có người xung phong, chúng tôi đi sau cũng dễ dàng hơn một chút, chỉ có sắc mặt của Côn Bố là hơi tái đi, rốt cuộc trước đó anh ta cũng đã lấy ra không ít máu rồi.

Chỉ là sau khi nhìn thấy lá của những cái cây bị Côn Bố quệt máu lên từ từ trở nên khô héo, tôi cảm thấy chỗ máu này của anh ta rất đáng…

Dưới sự hướng dẫn của Nha Tử, nhóm chúng tôi đã quệt máu lên gốc cây cuối cùng, sau đó vui vẻ reo lên: “Không còn vết đánh dấu!”

Không còn vết đánh dấu, chứng tỏ chúng tôi đã đi ra ngoài, lão Yên mỉm cười khen Nha Tử một câu, Nha Tử ngẩng đầu lên bày ra dáng vẻ khá tự hào.

“Đỗ quyên, đỗ quyên…”

Nhưng anh ta còn chưa kịp tự hào xong, trên đỉnh đầu chúng tôi đã truyền tới tiếng chim đỗ quyên kêu, tôi ngẩng đầu lên thì vừa khéo nhìn thấy một đàn chim đỗ quyên trông rất quái lạ, gần như không giống chim đỗ quyên cho lắm, ngược lại trông giống dơi hơn.

Tuy nhiên chúng tôi chưa kịp tìm ra nguyên nhân thì lũ chim đỗ quyên này đã xà xuống, như thể muốn mổ lên đỉnh đầu của chúng tôi.

Chúng tôi mới ra khỏi trận pháp, căn bản không kịp phản ứng lại, mãi đến khi trên người truyền đến những cơn đau đớn thì mới ngạc nhiên phát hiện ra mỏ của loài chim này bén nhọn đến dị thường, mổ một cái lên người là thành một cái lỗ ngay.

“Thứ quái quỷ gì thế này?” Nha Tử vừa gào khóc vừa không quên lấy máy ảnh ra chụp mấy tấm, tôi bất đắc dĩ phải kéo anh ta chạy đi, vừa chạy vừa gào lên bảo anh ta tạm thời đừng lo tìm kiếm lai lịch của đám này, chạy trước rồi tính.

Chúng tôi gần như đã tiêu tốn gần hết đạn với lũ chuột trong hang động đá vôi rồi, hiện giờ còn chưa tới được rìa lăng mộ Tàm Tùng, nếu không sử dụng tiết kiệm, cho dù có thực sự tìm ra được mộ của Tàm Tùng cũng chỉ đành lực bất tòng tâm, cho nên phản ứng đầu tiên của tôi chính là bỏ chạy.

0.06683 sec| 2408.375 kb