Chỉ mấy con dao nhỏ của cô Thu là dường như ném mãi không hết, chúng cứ bay ra ngoài vèo vèo, nhưng đám chim đỗ quyên này như là có phép thần, chỉ có một số ít là bị dao của cô Thu ném trúng, thậm chí khi mấy con dao bay tới gần, chúng còn có thể dùng mỏ mổ lên dao.
“Đây là thứ quái thai gì thế này?” Cô Thu mắng một câu, rồi cũng không lãng phí dao nữa, đeo balo lớn mà chạy theo chúng tôi.
Chạy được tầm một, hai phút, tôi thở hổn hển, nói: “Mọi người nhanh lên đi, những thứ này dường như đang đuổi chúng ta đi, có lẽ chúng ta chạy thêm một đoạn nữa sẽ không có việc gì…”
Tuy là nói như vậy, nhưng sức tấn công của đám chim đỗ quyên này thực sự quá mạnh, tốc độ cũng rất nhanh, cả một đám đen nghịt cứ thế xà xuống, dù chúng tôi đã chạy hết tốc lực vẫn không tránh khỏi bị bọn này mổ trúng.
“Tiểu Thu, nổ chết chúng nó đi, cứ tiếp tục thế này thế nào chúng ta cũng thành mấy cái sàng mất!” Lão Yên hung ác nói.
Cô Thu hưng phấn bảo sao ông không nói sớm, nếu không phải sợ thiêu rụi cả cánh rừng này thì cô ấy đã ra tay từ lâu rồi.
Tôi nghe bọn họ nói mà đau cả đầu, vội giữ chặt cô Thu lại: “Đừng nổ, đáy vực này quái lại, lại có trận pháp và tằm, chị mà cho nổ chỗ này không biết còn gọi ra thứ gì đâu.”
Tôi có thể kết luận rằng những con đỗ quyên này chỉ đang đuổi chúng tôi đi mà thôi, bởi vì với tốc độ của bọn chúng, chúng tôi căn bản không thể chạy thoát được.
Hơn nữa mọi người cũng chỉ mới ra khỏi trận pháp, đương nhiên là chỉ thoát ra khỏi một trận pháp mà thôi, bởi vậy tôi không muốn xảy ra thêm chuyện gì nữa.
Hứng thú của cô Thu bị tôi bẻ gãy, không vui mà lẩm bẩm một tiếng, nhưng ít nhất cô ấy cũng không tiếp tục lấy thứ gì ra nữa, cũng tập chung chạy nhanh hơn.
****5:
Quả nhiên tôi đoán không sai, ngay khi chúng tôi chạy ra khỏi cánh rừng đó, bầy chim đỗ quyên đông nghịt đều dừng lại, chúng dừng giữa không trung và cẩn thận quan sát chúng tôi một lúc lâu.
Lúc sau mới thấy từng con một biến mất vào trong cánh từng, qua thêm một lúc đã không còn thấy bóng dáng của con chim nào nữa.
Vất vả một hồi làm chúng tôi cũng chẳng còn tâm tư nào mà nghĩ đến trận pháp kia nữa, mỗi người dựa vào một gốc cây để nghỉ ngơi.
“Thứ vừa rồi rốt cuộc là cái quái gì vậy?” Tôi thở hổn hển, hỏi: “Trông vừa giống chim đỗ quyên, lại vừa giống con dơi.”
“Hữu văn tử quy đề dạ nguyệt, sầu không san.” Lão Yên lại lẩm bẩm một câu: “Tôi chắn đến tám phần đó là chim đỗ quyên, nhưng chúng đã tiến hoá rồi.”
(“Hữu văn tử quy đề dạ nguyệt, sầu không san” 又闻子规啼夜月,愁空山: Đây là một câu thơ trích trong “Thục đạo nan” – Lý Bạch, tạm dịch: Lại nghe thấy tiếng chim đỗ quên kêu dưới bóng trăng đêm, buồn trong núi vắng.)
“Thứ này đúng là thành tinh hết rồi…” Tôi thở hổn hền, nhớ đến ánh mắt nhìn chằm chằm vừa rồi của bọn chúng, cảm thấy đám này rất giống con người.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc đám chim này biết cách xua đuổi chúng tôi quả là chuyện không hề bình thường.
Cô Thu sửa sang lại mái tóc rối bù, cố gắng khiến mình trông bớt chật vật hơn, trong lúc ấy cũng nói bài “Đường tới đất Thục khó khăn” của Lý Bạch dường như có nhắc tới không ít chuyện, chẳng lẽ vị thi nhân này thực sự đã gặp phải rồi sao?
Trước đây chúng tôi cũng từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng mọi người đều không nghĩ nó sẽ trở thành sự thật, bởi xét cho cùng chặng đường chúng tôi đã trải qua quá nguy hiểm và khó khăn.
Mấy người chúng tôi đi mà còn chật vật như thế, một văn nhân như Lý Bạch nếu thực sự gặp phải mấy thứ trong bài thơ ấy, hẳn ông ấy đã phải bỏ mạng nơi xứ người từ lâu rồi.
“Trước mắt có vẻ cũng đúng.” Lão Yên hung hăng hút mấy điếu thuốc, lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.
Ông ấy nhắc chúng tôi đừng lơ là cảnh giác, không ai biết được hoàn cảnh sáng tác bài thơ “Đường tới đất Thục khó khăn” này như thế nào đâu? Nếu mấy thứ trong bài thơ thực sự nhảy ra “chào” chúng tôi một tiếng, chỉ sợ chúng tôi có mấy cái mạng cũng không đủ dùng.
Tôi nhớ lại những thứ đã xuất hiện trong bài thơ kia, nào hổ nào rắn, chợt cảm thấy vô cùng đồng tình với lời của lão Yên, mà trong lòng cũng càng thêm lo lắng.
Nếu gặp phải hổ giống như lời hình dung của Lý Bạch, phỏng chừng mấy người chúng tôi sẽ bị nuốt chửng chỉ trong một ngụm.
“Có nghĩ nữa cũng vô ích, binh tới tướng cản, nước tới đất ngăn vậy.” Tôi mỉm cười, đã tới nước này rồi, quan tâm làm gì nữa, dù sao cũng phải chiếu đấu hết mình cả.
Vật lộn cả một ngày, trời cũng đã tối, chúng tôi không dám tuỳ tiện lên đường, đành phải nhặt chút cành khô nhóm lửa rồi nghỉ ngơi.
“Mộ Tàm Tùng thật sự tồn tại sao?” Nha Tử nhẹ giọng hỏi, ánh lửa chiếu lên khiến mặt anh ta đỏ bừng: “Trên đường chúng ta tới đây đã gặp không ít thứ, đến cả đường chim cũng xuất hiện rồi, thế mà mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng lăng mộ của Tàm Tùng đâu.
Mọi người nói thử xem, liệu mấy thứ kia có phải ảo giác không, thực tế, mấy thứ được tả trong “Đường tới đất Thục khó khăn” cũng chỉ là do Lý Bạch tưởng tượng ra thôi.”
Không biết vì lý do gì, người có lòng tin chúng tôi đang tới gần mộ Tàm Tùng nhất như Nha Tử lại đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo