Tôi ngẫm một lúc, thấy cách này cũng không có gì không được nên liền gật đầu: “Mọi người phải quan sát tôi kỹ vào đấy.”

“Yên tâm, đảm bảo có thể kéo cậu trở về.” Lão Yên vỗ nhẹ lên vai tôi, sau đó buộc dây thừng quanh eo tôi.

Tôi kéo thử sợi dây thừng, sau khi thấy nó đã chắc chắn thì quay sang gật đầu với lão Yên một cái, tiếp theo đó, tôi nắm chặt con dao găm, chậm rãi bước lên phía trước.

Tôi vừa đi vừa quay đầu lại, lão Yên và những người khác vẫn đứng yên tại chỗ, không phát sinh ra chuyện gì kỳ lạ cả.

Tuy nhiên, một lát sau tôi lại cảm nhận được điều không ổn, bởi vì khi tôi quay đầu lại lần nữa, tuy rằng mấy người lão Yên vẫn còn đứng đó, nhưng góc độ không đúng.

Vậy mà dây thừng bên hông vẫn chẳng có động tĩnh gì, chứng tỏ lão Yên và những người khác vẫn cảm thấy bình thường, tôi đành phải căng da đầu mà đi tiếp.

Xào xạc…

Cơn gió thổi những chiếc lá xào xạc, nhưng khi âm thanh này lọt vào trong tai lại khiến tôi sợ hãi vô cùng, như thể cả thế giới này chỉ còn lại một mình thôi vậy.

Đi được chừng năm phút, sợi dây ở thắt lưng đột nhiên siết chặt, tôi vội quay trở lại đường cũ, nhưng tôi càng đi, sợi dây thừng bên hông càng siết chặt lại…

“Lão Yên?” Tôi gân cổ hét lên một câu thật to, âm thanh truyền đi khắp không gian, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy được tiếng vang vọng lại, nhưng lại không nghe thấy tiếng đáp lại của lão Yên và những người khác.

Tôi có chút luống cuống, đứng tại chỗ sau một lúc lâu không dám động đây, mãi cho đến khi dây thừng bên hông lại siết chặt.

Sắc mặt tôi bỗng nhiên thay đổi, lần này lực siết cũng có quy luật hơn, bọn họ đang cảnh báo tôi có nguy hiểm sao?

Nhưng xung quanh vẫn là khu rừng bình thường, ngoại trừ không nhìn thấy mấy người lão Yên, còn lại chẳng có chỗ nào khác biệt cả.

Lúc sau, tôi đã nghĩ ra được một cách, tôi cũng sẽ kéo dây thừng để đáp lại lời cảnh báo của mọi người: Tôi đứng im, chỉ làm theo lực kéo của dây thừng.

Mặc kệ ở đây có bí ẩn gì, chỉ cần tôi đứng im bất động nó cũng không thể làm gì được tôi!

Mấy người lão Yên cũng đáp lại. Tôi vội nhắm chặt mắt, bị kín hai tai, cố gắng để hoàn cảnh xung quanh không ảnh hưởng đến mình, rồi lùi lại phía sau theo hướng kéo của dây thừng.

“Ôi! Cuối cùng cũng cũng xuất hiện rồi.” Giọng nói của lão Yên đã gần trong gang tấc, lúc này tôi mới mở mắt ra.

Tôi lập tức thấy mọi người đang nhìn về cánh rừng phía trước với sắc mặt kỳ lạ, phải qua một lúc lâu, Nha Tử mới lên tiếng: “Thật không ngờ được, vậy mà chúng ta lại gặp phải Ngũ hành hoa thụ trận.”

Nghe thấy tên trận pháp này, tôi kinh ngạc tới nhảy dựng lên: “Đây không phải là thứ chỉ có trong tiểu thuyết thôi à?”

****4:

Trước đây tôi cũng từng đọc một cuốn tiểu thuyết võ hiệp, kể về một ngôi làng bình thường đột nhiên phải trải qua một trận gió tanh mưa máu, trong đó có nhắc tới trận pháp này.

Nhớ tới trước đây đầu óc tôi trở nên mê mẩn, không ngờ được bản thân có thể gặp được loại trận pháp này, thật sự có cảm giác như rơi vào ảo mộng!

Về trận pháp này, trong sách có viết như sau: Thiên cơ lão nhân - vị có võ công xưng hùng thiên hạ, đem hoa cỏ cùng cây cối trồng bên ngoài hang động nơi mình sống theo thứ tự đảo ngược ngũ hành, ảo diệu vô cùng, không ai có thể xâm nhập được.

Nếu người nào đó bước vào trong trận, sẽ như lọt vào sương mù dày đặc, thính giác và thị giác đều mất hiệu lực, không thể nào rời khỏi khu vực trước mắt.

Trận pháp này còn khiến người ta sinh ra các loại ảo giác, tham niệm, sắc dục, nhớ lại chuyện quá khứ, những bông hoa và cây cỏ rực rỡ xung quanh sẽ biến thành hàng vạn mỹ nữ diễm lệ, từ dâm sinh ra dục, từ dục đốt cháy người, chết vô cùng đau đớn.

Vì vậy, trận này chuyên dùng để trừng phạt đám dâm tặc trong thiên hạ.

Thị vệ trong nội cung tên Triệu Hải Bình, tuy rằng đã gần 30 nhưng vẫn còn là trai tân, chưa từng động vào sắc dục, cho nên có thể đi qua Ngũ hành hoa thụ trận, từ đó có được bí kíp, luyện thành cao thủ số một trong thiên hạ.

Nghe tôi nói như vậy, Nha Tử có chút buồn cười mà lắc đầu: “Nào có thần kỳ như vậy, đây chẳng qua chỉ là một loại trận pháp đánh lừa mà thôi, dùng cây cối sắp xếp tương tự như bát quái ngũ hành, khiến người ta cứ quẩn quanh mãi tại một chỗ.

E là chúng ta vừa rời khỏi đáy vực không bao lâu đã tiến vào trong trận pháp này rồi, chậc chậc, nước Thục cổ này quả đúng là hào phóng.”

“Sao anh lại biết đây là trò quỷ do nước Thục cổ bày ra?” Tôi hỏi một câu.

Nha Tử nhún vai: “Nếu không còn có thể là ai đây! Có bao nhiêu bậc đế vương khanh tướng được chôn cất tại muôn vàn núi lớn, lại có bao nhiêu người bày ra được trò này, hơn nữa cả quãng đường chúng ta đi cũng coi như là ứng với bài thơ của Lý Thái Bạch (tên gọi khác của Lý Bạch, trong đó Thái Bạch là tên tự của ông).”

Tôi xua tay ý bảo anh ta đừng nói mấy chuyện đó nữa, chỉ cần nói cho tôi biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, muốn phá trận này phải làm như thế nào?

“Vừa rồi…” Người nói tiếp lại là lão Yên, hiển nhiên trong lòng ông ấy vẫn còn sợ hãi: “Vừa rồi cậu ra ngoài được khoảng 200, 300 mét liền rẽ sang một hướng khác, chúng tôi cũng không vội, muốn xem cậu định đi như thế nào.

0.14935 sec| 2402.617 kb