Lão Yên quan sát tôi một lượt, bảo tôi đừng có cậy mạnh. Tôi cười nói: “Tôi đã gần hồi phục hoàn toàn rồi, nếu còn không làm gì nữa thì sẽ mốc meo mất.”
Ông ấy suy xét một lúc rồi khẽ gật đầu: “Cũng được, nhưng một khi cậu cảm thấy trong người không ổn thì nhất định phải dừng lại!”
Tôi bảo ông ấy cứ yên tâm, rốt cuộc hiện giờ mạng của tôi cũng dính liền với mạng của ông ấy, cho dù tôi không vì mình, cũng sẽ nghĩ cho ông ấy mà không làm xằng bậy.
Vì thế sau khi nghỉ ngơi tại chỗ một ngày, chúng tôi lại xuất phát lần nữa.
Những ngày tiếp theo, dưới ánh mắt lo lắng và sợ hãi của lão Yên, cơ thể tôi hồi phục càng ngày càng nhanh, vốn dĩ đây là chuyện vui vẻ, tuy nhiên, không biết vì sao trong lòng tôi lại cảm thấy rất nặng nề.
Rõ ràng tôi đã bị thương rất nặng, nhưng giờ lại cảm thấy có gì đó không bình thường, nhưng nó cũng giúp tôi tránh được rất nhiều rắc rối, nếu không, với một cơ thể có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, chuyến hành trình tới Tứ Xuyên này e là sẽ phải dừng lại.
Chúng tôi đi thằng về hướng Tây, xong, đã đi mấy ngày rồi mà chúng tôi vẫn lang thang trong rừng như cũ, chúng tôi thực sự chẳng có chút manh mối nào về “đường chim” kia cả.
Lão Yên bắt đầu nghiên cứu từng chữ trong bài thơ “Đường Đến Đất Thục Khó Khăn”, nhưng cũng chẳng nghiên cứu được ra nguyên cớ, chỉ nói hình như nó ở trên một đỉnh núi cao ở phía Tây.
“Mọi người nhìn xem, “Tây đương Thái Bạch hữu điểu đạo, khả dĩ hoành tuyệt Nga Mi điên” (Phía tây núi Thái Bạch có đường chim, có thể băng qua đỉnh Nga Mi). Xem ra hẳn là có một con đường mòn dẫn thẳng đến đỉnh Nga Mi, cho nên chúng ta cứ lên chỗ cao hơn mà tìm kiếm!”
Lão Yên trầm ngâm về câu thơ này, rồi chỉ về một nơi cao ở phía Tây.
Chúng tôi cũng không có ý kiến gì khác, liền làm theo lời ông ấy nói. Đi bộ như vậy suốt hai ngày, độ cao càng lúc càng tăng lên, nhưng chúng tôi vẫn chẳng tìm được thấy cái gọi là “đường chim” cả.
Tuy nhiên, kỹ năng phi dao của tôi đã tiến bộ rất nhiều trong vài ngày qua, sau khi tôi khá hơn được một chút, cô Thu liền nhân thời gian rảnh kéo tôi đi huấn luyện. Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Nha Tử lại nói kỹ thuật chạy trốn của tôi sẽ được cải thiện rồi! Bởi vì cô Thu trực tiếp coi tôi thành kẻ thù, ở trong cánh rừng này, thứ vũ khí duy nhất mà cả hai bên có thể sử dụng chính là dao nhỏ.
Cô ấy cũng không hề nói đùa, bắt đầu từ mấy hôm nay, cô ấy còn chọc vài lỗ trên người tôi, nếu không phải vì tôi đang bị thương nặng, e là trên người còn xuất hiện thêm vài cái lỗ nữa.
Lão Yên tỏ vẻ bất mãn với chuyện này, nhưng cô Thu lại chẳng quan tâm chút nào, cô ấy nói: “Nếu cậu ta có thể học được kỹ thuật phi dao sớm một chút, khi gặp phải bầy sói cũng không đến nỗi thân tàn ma dại như vậy”, câu này đã lập tức chặn được họng của lão Yên.
Tôi cũng biết cô ấy làm vậy là muốn tốt cho tôi, vì vậy tôi không hề phàn nàn, mấy ngày này dù trên người bị không ít vết thương, nhưng tôi cũng tìm được cơ hội phản kích.
Chúng tôi cứ vừa tập phi dao vừa lên đường như thế, năm ngày trôi qua, chạng vạng hôm nay chúng tôi đã dựng lều giữa mấy gốc cây, đốt một đống lửa rồi cùng đi nghỉ ngơi.
Leng keng leng keng…
Đúng lúc chúng tôi sắp chìm vào giấc ngủ, những tiếng chuông vang lên từ phía xa, tiếng chuông này nghe rất quỷ dị, ngắt quãng đánh thẳng vào tận trong linh hồn, tôi bỗng nhiên ngồi dậy, khi đi ra khỏi lều chợt phát hiện ra lão Yên cũng đã bước ra.
Khi nhìn thấy tôi, ông ấy chỉ gật đầu một cái rồi lại chăm chú lắng nghe.
Nghe được hơn mười giây, vẻ mặt ông ấy đột nhiên thay đổi. Lão Yên nhanh chóng đào đất để dập tắt đống lửa, rồi bảo tôi nhanh chóng đi dặn những người khác đừng phát ra tiếng động gì!
Tôi vội chạy đi gọi mọi người, tiếng chuông leng ka leng keng cũng càng lúc càng tới gần, sắc mặt của lão Yên cũng sa sầm theo, ông ấy yêu cầu chúng tôi lặng lẽ thu dọn lều trại, sau đó lại bảo mọi người trèo lên cây. Làm xong tất thảy, ông ấy mới dám thở ra.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhìn bộ dạng của lão Yên tôi cũng biết bây giờ không phải lúc để hỏi, đành phải nín thở tập trung lắng nghe những tiếng chuông đang dần tới gần.
Khoảng mười phút sau khi chúng tôi trèo lên cây, tôi đã nhìn thấy nguồn gốc của những tiếng chuông kia. Khoảng sáu người đang đi về phía chúng tôi. Người đi trước một tay rung chuông, một tay cầm cờ, tựa hồ như đang tụng kinh gì đó, theo sau gã có năm người nữa….
Không, năm người đó không phải là người!
Khi nhìn thấy rõ ràng hơn, hai đồng tử của tôi không khỏi co rụt lại, chỉ thấy năm “người” kia đều đội mũ phớt cao, trên trán còn dán một lá bùa, rõ ràng đó là năm cỗ thi thể.
Tôi vội che miệng lại, không dám phát ra một chút âm thanh nào vì sợ đánh động tới bọn họ.
Đây là người cản thi. Ở Tương Tây nổi tiếng nhất chính là những người cản thi, họ còn có cả một gia tộc chuyên làm nghề cản thi này. Theo như truyền thuyết, họ chỉ cần rung chuông, dán một lá bùa lên trên trán các thi thể, là thi thể sẽ tự động đi theo sau lưng họ, những người khác dù có muốn cũng không thể bắt chước được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo