“Cậu… Mấy năm qua cậu đều làm như vậy à?”
“Không liên quan gì đến anh.”
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, tôi nghe được tiếng người nói chuyện vang lên bên tai, một trong số đó là giọng của Côn Bố.
Tôi lập tức nảy sinh sự hứng thú, cố gắng mở mắt ra, nhích người đến gần cửa lều, xóc một góc cửa lều lên để nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Côn Bố đang quay lưng lại phía lều của tôi, đối diện anh ta có một bóng người tương tự, người này đúng là Trát Tây!
Nhớ đến ban ngày trước khi chúng tôi bước vào trong làn chướng khí, Côn Bố có quay đầu nhìn thoáng qua một cái, hiện giờ ngẫm lại, tôi đoán lúc ấy hẳn là anh ta đã cảm nhận được Trát Tây đang theo dõi chúng tôi.
“Vì sao cậu vẫn chưa trở về Nam Cương?”
Đúng lúc này, Trát Tây đột nhiên mở miệng.
Lời này khiến tôi nghe mà sửng sốt, tôi nhớ rõ lời lão Yên từng nói, không phải hai người bọn họ đang tranh giành ngôi vị Cổ Vương sao? Sau khi Côn Bố vào 701, Trát Tây mới có thể trở thành Cổ Vương, vì sao anh ta lại có dáng vẻ như đang mời Côn Bố trở về thế kia?
Giọng nói của Côn Bố vẫn không có chút cảm xúc gì, câu trả lời vẫn là: Không liên quan gì đến anh.
Trát Tây rầu rĩ nói một câu: Tốt xấu gì chúng ta cũng là anh em ruột thịt, không thể chỉ vì ngôi vị Cổ Vương mà cả đời không gặp mặt nhau được?
“Hừ.” Côn Bố cười lạnh một tiếng, trong giọng nói của anh ta tràn đầy sự trào phúng.
Trát Tây còn muốn nói gì đó, Côn Bố lại nói thêm một câu: “Tốt nhất là anh vẫn nên coi tôi như đã chết.”
Trát Tây không nói nên lời, chỉ có thể đứng yên như vậy, cho đến khi Côn Bố hùng hổ hỏi anh ta theo dõi chúng tôi là vì mục đích gì.
“Thằng nhóc trong tiểu đội các cậu không nói lại cho cậu à?” Trát Tây cười một tiếng: “Chẳng qua là vừa khéo thứ tôi cần tìm cũng trùng đường đi với các cậu thôi, nếu đoạn đường sau mà không trùng nữa, đương nhiên tôi sẽ không đi theo các cậu.”
Cũng không biết Côn Bố có tin hay không, chỉ nghe thấy anh ta lạnh nhạt bảo Trát Tây rời đi.
“Suy cho cùng Nam Cương vẫn là nhà của cậu.” Trát Tây nói một câu, nhưng chỉ đổi lấy một tiếng hừ lạnh của Côn Bố. Cuối cùng anh ta không nói gì nữa, chỉ ủ rũ bước vào trong bóng tối.
Tôi không biết tại sao, mặc dù giọng điệu của Côn Bố không hề thay đổi, nhưng tôi vẫn có thể nghe ra được sự phẫn nộ cùng một tia bi thương.
“Cậu nghe thấy hết rồi à?”
Côn Bố đưa lưng về phía tôi, hỏi một câu. Tôi sờ sờ mũi rồi bò ra khỏi lều, hơi ngượng ngùng nói mình không cố ý.
Anh ta liếc mắt nhìn tôi một cái, rõ ràng không tin, tôi càng thêm xấu hổ, rốt cuộc nghe lén anh em nhà người ta nói chuyện đúng là chuyện không được vẻ vang cho lắm.
Côn Bố cũng không định truy cứu, chỉ dùng tay ra hiệu cho tôi ngồi xuống.
Nhìn dáng vẻ này của anh ta, tôi còn cho rằng Côn Bố muốn kể lại quá khứ của hai anh em họ, thế nhưng sau khi tôi ngồi xuống, anh ta chỉ im lặng. Khuôn mặt không thể hiện một chút cảm xúc nào của Côn Bố lại khiến tôi cảm nhận được sự ưu thương.
“Anh không sao đó chứ?” Tôi do dự hỏi một câu.
Anh ta khẽ lắc đầu, vẫn không hé răng nửa lời, tôi cũng theo đó im lặng. Tôi nghĩ lúc này anh ta không muốn nói gì hết, mà chỉ muốn ngồi yên lặng như vậy, nhưng lại không muốn ngồi một mình mà thôi.
Tôi liền ngồi bên cạnh anh ta đến hơn nửa đêm, mãi đến khi cô Thu đi ra thay ca: “Ui nha, lạ thật đấy, nhìn dáng vẻ này, hai người đã ngồi nói chuyện thâu đêm đấy à?”
Côn Bố ngẩng đầu lên liếc nhìn cô Thu, rồi lại quay sang nhìn tôi, thấy tôi im lặng gật đầu, lúc này anh ta mới đứng lên và đi về lều của mình, nhưng tuyệt nhiên không nói một lời nào.
“Anh ta làm sao vậy?” Cô Thu chẳng hiểu mô tê gì cả.
Tôi chỉ tuỳ tiện trả lời một câu, sau đó dưới ánh mắt truy vấn của cô Thu, tôi định bỏ trốn về lều của mình, nhưng lại chợt nghe thấy tiếng nói mớ của Nha Tử.
****7:
Có lẽ lão Yên đã quá mệt mỏi, nên ông ấy đã dựa vào một góc mà ngủ thiếp đi, không nghe thấy gì.
Tôi vội chạy tới, dùng tay kiểm tra đầu Nha Tử, chỉ cảm thấy nhiệt độ càng ngày càng cao, thỉnh thoảng cậu ta còn thốt ra mấy chữ, nghe rất mơ hồ, không rõ.
Cậu ta đã uống hai viên thuốc hạ sốt rồi, tiếp tục uống nữa cũng không tốt, tôi đành phải vớ lấy một cái chậu không, chuẩn bị ra dòng suối lấy nước.
“Cậu đang làm gì thế?” Cô Thu gọi tôi.
Tôi nôn nóng nói: “Nha Tử vẫn còn sốt, tôi đi lấy chút nước suối lau qua cho anh ta, nước suối trong núi lạnh, không chừng có thể giúp anh ta hạ sốt.”
Nói xong, không chờ cô Thu kịp hỏi gì thêm, tôi đã vội vàng cầm đèn pin chạy ra bờ suối, trông dáng vẻ của Nha Tử, nếu không hạ sốt kịp thời, cậu ta có thể sốt đến mức hỏng não mất.
Vốn dĩ con suối kia cũng cách chỗ chúng tôi không quá xa, tôi chỉ chạy vài bước đã tới.
Tôi đổ đầy nước vào ấm, nhúng chiếc khăn nhỏ mang theo vào nước suối rồi xoay người định trở về.
Tuy nhiên, chỉ vừa bước đi được mấy bước, tôi đã cảm thấy không ổn. Chỉ cảm thấy có ánh mắt đang nhìn tôi chằm chằm, khí lạnh từ lòng bàn chân xông lên khiến tôi muốn lập tức bỏ chạy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo